BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 339

Bầu trời đã dần dần hóa âm u, không trung ảm đạm đã xuất hiện vài ánh

sao mờ nhạt.

Phó Hồng Tuyết không tìm ra Phong Linh, cũng không tìm ra Đinh Đang

song bào, hắn đã đi tìm cả ngày, chưa ăn chút gì, chưa uống một giọt nước.

Môi hắn nứt nẻ, đế giày đã bị đá nhọn đâm thủng, mỗi một cơ bắp dưới

chân đều đau đớn dày vò.

Nhưng hắn vẫn đang tìm.
Đương nhiên vẫn phải tìm, không cần biết ra sao đều phải tìm, cho dù

tìm lên thiên đường, tìm xuống địa ngục, tìm lên núi đao, tìm xuống chảo
dầu, cũng phải tìm.

Nhưng tìm ở đâu?
Nhưng làm sao mà không đi tìm đi kiếm?
Giống như Ngô Cuơng trong Nguyệt Cung đang chặt cây, vĩnh viễn chặt

không ngã cây quế, tuy biết rõ chặt không ngã, cũng phải chặt, chặt cho đến
khi được mới thôi.

Chặt ngã được sao?
--- Cây chặt không ngã, người tìm không ra, trên thế giới vốn có rất

nhiều chuyện giống như vậy.

Vì sao lại nhất định phải tìm nàng?
Nàng đâu phải là nữ nhân của hắn? Cũng không phải là thân nhân của

hắn, hay là... bằng hữu, tại sao lại phải gấp rút muốn tìm ra nàng?

Nàng là người muốn giết hắn, là người muốn đến báo thù, cho dù tìm ra

nàng, cứu nàng trở về, rồi sẽ ra sao?

Đợi đến khi vết thương của nàng đã trị xong, đợi đến khi nàng có cơ hội,

sẽ một đao giết hắn?

Khung trời đã lấp lánh những ngôi sao đêm.
Từ chỗ Phó Hồng Tuyết đang đứng hiện tại mà nhìn, rất dễ dàng nhìn

thấy căn nhà gỗ nho nhỏ trong núi.

Trước ngày hôm qua, trong căn nhà gỗ còn ngập tràn hơi ấm cúng, còn

hiện tại?

Tìm đã một ngày, Phó Hồng Tuyết thật sự đã rất mệt, hắn cũng thật sự

không còn nơi để đi, bắt đắc dĩ phải trở về căn nhà gỗ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.