BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 340

Chủ yếu nhất là hắn hy vọng Phong Linh có thể tự mình trốn thoát, hơn

nữa còn trốn về căn nhà gỗ đó.

Nhưng có thể vậy sao?
Phó Hồng Tuyết không khỏi cười khổ, đó là chuyện không thể có.
Lúc nụ cười khổ hé nơi khóe miệng của hắn, hắn đột nhiên phát hiện

trong căn nhà gỗ có ánh đèn le lói.

Hắn nhớ rất rõ, khi đi ra lúc trời sáng, căn bản không có thắp đèn, hiện

tại vì sao có thể có ánh đèn le lói?

Có phải Phong Linh đã trốn thoát trở về?
Phó Hồng Tuyết gia tăng tốc độ xông tới, khi còn cách căn nhà gỗ cỡ

mười trượng, hắn nghe trong nhà gỗ truyền ra một thanh âm.

Một thứ thanh âm vô luận là ai chỉ cần nghe qua một lần là vĩnh viễn khó

quên.

Một thứ thanh âm hỗn hợp cả khóc, cười, thở hổn hển, rên rỉ, ngập tràn

tà ác và kích thích.

Một thứ thanh âm cho dù người lãnh tĩnh nhất nghe được, huyết mạch

cũng không khỏi muốn căng phồng vỡ tan.

Phó Hồng Tuyết xông vào, một cước đá tung cửa.
Cửa vừa mở ra, tâm của hắn lập tức chùn xuống, nộ hỏa lại xông lên đến

tận đỉnh đầu.

--- Căn nhà gỗ nho nhỏ giản dị đó đã biến thành địa ngục.
* * * * *
Địa ngục nhân gian.
Phong Linh đang chịu đựng hành hạ trong địa ngục.
Đinh Đang huynh đệ như dã thú, một tên đè thân thể nàng xuống, một

tên nằm trên người nàng, bóp miệng nàng, đổ một chén rượu đầy vào
miệng nàng.

Rượu đỏ như máu tươi, chảy trên đồng thể trắng ngần không tì vết của

nàng.

Lúc hai tên thú vật nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết đã như

mũi tên bung ra khỏi dây cung, đao đen sì như tử vong đã rút ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.