BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 337

Ôn Như Ngọc đương nhiên biết kẽ hở trong chiêu thức của mình, nhưng

y biết Phó Hồng Tuyết, có lẽ cả bất cứ người nào, đều vô phương trong một
sát na kẽ hở lộ xuất mà công phá, cho nên đối với lời nói của Phó Hồng
Tuyết, y chỉ hững hờ cười cười.

Nhưng lúc nụ cười của y vừa mới hé, y đột nhiên nhìn thấy đao quang

lóe lên, sau đó nghe thấy tiếng la thảm.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên bạt đao, lưỡi đao chém theo một bộ vị rất kỳ

quái, người bị chém tịnh không phải là Ôn Như Ngọc, mà là Vân Tại Thiên
đứng kề bên.

Đợi đến khi Vân Tại Thiên la thảm, đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào

vỏ, sắc mặt Ôn Như Ngọc cũng đã có biến chuyển, biến thành trắng nhợt
như tuyết.

Phó Hồng Tuyết vẫn lạnh lùng nhìn Ôn Như Ngọc:
- Ngươi có phải đã lầm không?
Đao quang hồi nãy lóe lên, một đao hồi nãy chém xuống, người bị chém

tuy là Vân Tại Thiên, nhưng Ôn Như Ngọc đã nhìn ra một chiêu đó chính
thị là chiêu thức duy nhất phá giải kẽ hở của chiêu thức hồi nãy của y.

- “Ta đã lầm” - Ôn Như Ngọc chung quy đã thừa nhận.
- “Hồi nãy ta không dùng chiêu đó, tịnh không phải vì ta không thể, cũng

không phải vì ta không nắm bắt đúng thời gian” - Phó Hồng Tuyết chầm
chậm thốt - “Ta không xuất đao là vì lúc đó nếu hấp tấp hành động, không
chừng có thể khiến cho bọn Đinh Đang song bào kinh hoảng mà giết Phong
Linh”.

Trán Ôn Như Ngọc đã thấm ướt mồ hôi, Hoa Mãn Thiên chợt bước tới

trước một bước, nói lớn:

- Cho dù ngươi không sử xuất chiêu đó, Phong Linh vẫn đã lọt vào tay

bọn ta.

Câu trả lời của Phó Hồng Tuyết tịnh không phải nói với Hoa Mãn Thiên,

mà nói với Ôn Như Ngọc:

- Có một thứ người trời sinh đã có bản lãnh truy tung của dã thú, ta tin

rằng ngươi nhất định biết.

- “Ta biết” - Ôn Như Ngọc đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.