BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 375

* * * * *
Đang lúc hy vọng, thời gian luôn luôn phảng phất trôi qua rất chậm.
Mong chờ cho mau đến giữa trưa, tâm Phó Hồng Tuyết càng khẩn

trương, đôi mắt ngó đi ngó lại về phía sơn lộ ngoài cửa.

Mặt trời đã leo đến đỉnh đầu, cái nóng thiêu đốt giáng lâm xuống mặt

đất, trán Phó Hồng Tuyết đã lấm tấm mồ hôi, tịnh không phải vì khí nóng,
mà vì Phong Linh sao còn chưa trở về.

Đến lúc đó, thời gian lại phảng phất biến thành nhanh lẹ, Phó Hồng

Tuyết một mực tự an ủi mình nàng sẽ mau chóng trở về, mình hà tất phải
sốt ruột, còn chưa đến chính ngọ mà.

Hắn nghĩ gì thì nghĩ, thái dương đã quá đỉnh đầu, dần dần lặn chìm bên

trời tây.

Gió vẫn như gió sớm, mây vẫn như mây sớm.
Nhưng trong cảm giác của Phó Hồng Tuyết, thế giới đã biến đổi, hoàn

toàn biến đổi, biến thành trống không.

Người hắn còn ngồi trong vườn, tàn dư của tịch dương rọi ánh hoàng

kim sang trọng lên khuôn mặt trắng nhợt của hắn.

Đã cận hoàng hôn.
Phong Linh lại còn chưa về đến.
Tâm nôn nóng của Phó Hồng Tuyết đã biến thành lo lắng, hắn lo lắng

Phong Linh có phải đã có vấn đề, có phải đã gặp chuyện trên đường? Có
phải Mã Không Quần lại phái người chặn đường nàng?

Hắn thật sự hối hận hồi sớm tại sao lại để nàng đi một mình? Tại sao

không theo nàng đi?

Hôm qua người của Mã Không Quần có thể đến đây để giết nàng, hôm

nay có thể đã chặn đường đợi nàng, vừa nghĩ tới đó, Phó Hồng Tuyết giận
mình không thể lập tức bay vào trấn.

Nhưng khi hắn vừa phóng ra tới cửa, hắn lại do dự, nếu quả hiện tại hắn

vào trấn, mà Phong Linh lại trở về, hai người lại không gặp nhau thì sao?

Phong Linh trở về không thấy hắn, nhất định có thể nghĩ hắn đã đi, nhất

định có thể nghĩ hắn vì chuyện đêm qua mà không muốn nhìn nàng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.