BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 376

Cước bộ tuy đã dừng, tâm hắn lại tiến thoái lưỡng nan, khó hạ quyết

định.

Đi? Hay không đi?
Không đi, hắn lại lo lắng nàng đang đụng phải chướng ngại trong trấn.
Đi, hắn lại sợ lạc nàng, lại tạo thành hiểu lầm.
Phó Hồng Tuyết cả đời chưa từng có chuyện khó hạ quyết định như vầy.
Hoàng hôn, đã đến hoàng hôn.
Hương hoa thôn dã trong núi từ cánh rừng tản mác khắp nơi.
Căn nhà gỗ tĩnh lặng.
Con đường núi gồ ghề lởm chởm, dưới tàn dư của tịch dương ngày hạ,

nhìn giống như một dây thắt lưng vàng óng, uốn lượn giữa rừng núi xanh
rì.

Phó Hồng Tuyết thật sự phiền não sốt ruột, hắn không biết phải làm sao?

Y phục hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Những vì sao vẫn treo trên khung trời như đêm qua, gió đêm thoang

thoảng dập dờn trên mặt đất, kéo theo hương thơm cơm nóng canh sôi, tới
lúc đó Phó Hồng Tuyết mới sực nhớ từ sáng tới giờ còn chưa ăn gì.

Nhà nhà dưới chân núi đã thắp đèn, cơn sốt ruột lại bị bóng đêm đun nấu

sôi sục trong tâm Phó Hồng Tuyết.

Lo lắng, hoảng hốt, nôn nóng, hiện tại còn thêm vào kinh sợ, Phó Hồng

Tuyết bất lực quay trở về bước vào nhà, không cần biết ra sao, trước hết
thắp đèn lên hãy nói.

Đánh mồi lửa, kéo tim đèn lên, châm lửa, nhìn ngọn lửa từ từ khuếch

trương, trong nhà dần dần tỏa sáng, cho nên một phong thư đặt trên bàn
cũng ánh vào khóe mắt Phó Hồng Tuyết.

Thư? Thông điệp?
Có phải là Phong Linh lưu lại?
Phó Hồng Tuyết giơ bàn tay run run cầm phong thư lên, rút lá thư khỏi

phong bì, lật ra, đập vào mắt hắn là ba chữ “Phó Hồng Tuyết”.

Không sai, đó là do Phong Linh lưu lại, nguyên lai nàng đã chuẩn bị sẵn.
Thư rất đơn giản ngắn gọn, lại làm cho tâm Phó Hồng Tuyết lạnh ngắc.
- “Phó Hồng Tuyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.