BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 393

trong gian phòng này là đem từ gian thạch ốc đó đến”.

Tô Minh Minh chung quy đã minh bạch Phó Hồng Tuyết vì sao vừa tiến

vào gian phòng này đã biến thành bộ dạng như vậy.

--- Mỗi một thứ đồ đạc trong gian phòng này đều là từ thạch ốc của hắn

và Âm Bạch Phụng mang đến.

--- Ai đã mang đến?
--- Đương nhiên nhất định là người đứng sau lưng âm mưu của Vạn Mã

đường lần này, có lẽ cũng là người khiến cho Diệp Khai thất tung.

--- Người đứng sau lưng âm mưu đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đã bắt

được Âm Bạch Phụng, hiện tại bà ta và Diệp Khai có lẽ đã lọt vào tay
người đứng sau lưng âm mưu đó.

Tô Minh Minh nhìn Phó Hồng Tuyết trước song cửa.
Lệ đã dâng tràn, lại còn chưa tuôn trào, chỉ có thống khổ thâm nhất thảm

nhất mới có thể khiến cho người ta không thể rơi lệ.

Phó Hồng Tuyết không rơi lệ, lệ của Tô Minh Minh lại đã ngập đầy ánh

mắt, bởi vì nàng hiểu thấu cảm tình giữa Phó Hồng Tuyết và Âm Bạch
Phụng.

Nàng lẳng lặng nhìn bóng dáng cô độc tịch mịch của Phó Hồng Tuyết,

qua một hồi rất lâu, nàng đột nhiên quay mình, đi về phía cửa, còn chưa ra
khỏi phòng đã nghe thanh âm của Phó Hồng Tuyết:

- Ngươi bất tất phải đi.
- “Bất tất phải đi?” - Tô Minh Minh dừng chân, quay đầu lại - “Ngươi

biết ta muốn đi đâu? Muốn đi làm gì?”

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu:
- Ngươi hỏi không được đâu, những vật đó nhất định không phải là lão

bản đó đem đến, hơn nữa lão cũng nhất định không biết ai đem đến.

Tô Minh Minh muốn đi là đi tìm lão bản của “Khách sạn Đừng Đến”

này.

* * * * *
Thắp ngọn đèn dầu, ánh đèn vàng mờ mờ lập tức chờn vờn cả gian

phòng, Phó Hồng Tuyết vẫn đứng bên song cửa như trước, nhìn vào bóng
đêm vô tận xa xăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.