và cây xương rồng, có một tòa bát giác đình, bóng người đó đi đến tòa bát
giác đình đó lập tức dừng lại, nàng tĩnh lặng đứng trong trường đình.
Phó Hồng Tuyết cũng dừng lại, dừng bên ngoài trường đình, nhìn bóng
dáng thon thả bên trong trường đình, trong ánh mắt lãnh đạm tịch mịch đột
nhiên lóe xuất một tia sáng cuồng nhiệt.
Phong Linh?
Người trong trường đình có phải là Phong Linh?
Nhất định là vậy, bởi vì bộ y phục trên người nàng chính là bộ y phục
nàng mặc ngày nàng bỏ đi.
Tim Phó Hồng Tuyết đã khiêu động càng lúc càng nhanh, môi cũng vì bị
kích động mà giật giật, càng không biết phải nói gì đây.
Đêm đã khuya, trăng chưa khuyết, sao mông lung, cả gió đêm băng lãnh
phảng phất đã biến thành dịu dàng như gió xuân.
- Ngươi, ngươi khỏe chứ?
Phó Hồng Tuyết thật sự không biết nói gì, chỉ còn nước nói vài ba chữ
ngắn ngắn gọn gọn với nàng.
Bóng người trong trường đình phảng phất lay động, lại phảng phất bất
động, đợi một hồi rất lâu, không thấy nàng có động tĩnh gì, Phó Hồng
Tuyết chỉ còn nước mở miệng.
- “Ngươi... sao ngươi lại bỏ đi?” - Phó Hồng Tuyết cúi đầu - “Những gì
viết trên thư, có phải là ý thật của ngươi không?”
Người trong trường đình chợt thở dài u uất.
- “Mới biết nhau mười ba ngày, ngươi quan tâm đến ả như vậy sao?” -
Trong thanh âm của người trong trường đình rõ ràng có vẻ ai oán - “Lẽ nào
trong tâm mắt của ngươi, ta không bằng ả?”
Lại một tiếng thở dài ai oán, người trong trường đình mới chầm chậm
quay người lại, ánh trăng dịu dàng, dịu dàng rọi soi trên mặt nàng, phản
chiếu đường nét khuôn mặt của nàng rõ ràng.
Lúc đó Phó Hồng Tuyết mới nhìn rõ nàng là ai, nàng không ngờ chính là
Bạch Y Linh vốn đáng lẽ là Mã Phương Linh.
- Là ngươi?