BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 400

Làm như vậy không những làm nhục sư môn, cũng làm nhục con người

Diệp Khai.

Cho nên hôm nay chàng cho dù có chết, chàng cũng phải nghênh chiến

cùng Kinh Vô Mạng.

Mật thất không có gió, lại đã vần vũ sát khí.
Kiếm còn chưa rút ra, kiếm khí đã xộc vào mũi, trong mật thất ngập tràn

sát ý tiêu hồn.

Đôi mắt xám đục chết chóc của Kinh Vô Mạng thủy chung nhìn chằm

chằm trên tay Diệp Khai, y biết đó là một đôi tay đáng sợ.

Diệp Khai giờ phút này giống như đã biến thành người khác, trên mặt

chàng đã không còn bộ dạng ngoạn thế bất cung, đôi mắt sáng ngời đã phát
xuất một thứ vinh quang huy hoàng.

Bao nhiêu năm nay, chàng giống như một thanh kiếm giấu trong hộp, che

ánh dưỡng hơi, không lộ phong thái, cho nên rất ít có người có thể nhìn ra
hào quang sáng lạn của chàng.

Giờ phút này kiếm đã ra khỏi hộp.
Tay Diệp Khai vừa giang ra, trong tay đã có cán đao.
Tiểu Lý Phi Đao nhất đao phong hầu, lệ bất hư phát.
Đao một khi bay ra, đã không còn đáng sợ.
Bởi vì người chết không biết sợ.
Sát khí càng ngột ngạt.
Kinh Vô Mạng phản thủ bạt kiếm, giơ ngang ngực, mục quang vẫn

không rời khỏi tay Diệp Khai.

Ánh sáng trên lưỡi kiếm tựa hồ lộng lẫy hơn cả ánh sáng trên đao, kiếm

khí cũng đậm đặc hơn.

Trong đôi mắt xám đục chết chóc, vốn chỉ có một phiến trống không,

một phiến tử vong, nhưng hiện tại đột nhiên lại có một tia thất thần, một tia
kinh hãi.

Thứ chuyển biến đó đương nhiên không tránh khỏi mắt Diệp Khai,

chàng thấy kỳ quái đang lúc cao thủ quyết chiến, Kinh Vô Mạng sao lại có
thể đột nhiên lộ xuất thứ nhãn thần đó? Đó tuyệt đối là sơ xuất chết người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.