BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 41

Ánh trăng thê lương rọi trên khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng của hắn,

phác thảo rành rành đường nét khuôn mặt hắn.

Đôi mắt hắn sáng rực, lại trói theo một thứ tịch mịch vô tận, đang nhìn

trần nhà.

Trên trần nhà có một con bọ nhỏ không biết tên lê thân rề rề, mục quang

của Phó Hồng Tuyết lần theo chuyển động của con bọ đó.

Cửa đột nhiên “kẹt” một tiếng hé mở, Diệp Khai cười cười bước vào.
“Ngươi chưa ngủ?” Diệp Khai cười hỏi.
- “Ngươi đi vào phòng người ta, không bao giờ gõ cửa sao?” - Phó Hồng

Tuyết lạnh lùng thốt.

- “Ta biết ngươi còn chưa ngủ”. - Diệp Khai bắt ghế ngồi xuống - “Hơn

nữa ngươi cũng không phải là người có bí mật sợ người ta biết, cho nên ta
đương nhiên rất thoải mái đi vào”.

Diệp Khai tịnh không đến tay không, chàng còn mang theo cả rượu cả

chén, chàng rót một chén rượu, từ từ nâng lên, từ từ nhấp một ngụm, sau đó
mới nhìn Phó Hồng Tuyết:

- Đối với chuyện này, ngươi thấy sao?
- “Chuyện gì?” - Mục quang của Phó Hồng Tuyết vẫn ghim trên mình

con bọ, phảng phất coi con bọ hấp dẫn hơn cả Diệp Khai.

- “Mã Không Quần, Hoa Mãn Thiên, tất cả chuyện ở Vạn Mã đường”. -

Diệp Khai thốt - “Ngươi đối với chuyện đêm nay có ý kiến gì?”

- “Cung hỷ ngươi”. - Phó Hồng Tuyết chợt nói một câu.
Hắn nói rất nhàn nhã, Diệp Khai lại gần như muốn nghẹn chết, chàng

chùi rượu tóe trên khóe miệng, giương tròn mắt nhìn Phó Hồng Tuyết.

- “Ngươi nói cái gì?” - Diệp Khai hỏi - “Có thể lặp lại không?”
- Cung hỷ ngươi.
- “Cung hỷ ta?” - Diệp Khai ngẩn người - “Ta có gì vui mà ngươi chúc

tụng?”

- “Ngươi đã có muội muội”. - Mục quang của Phó Hồng Tuyết cuối cùng

đã hướng về phía Diệp Khai - “Đó lẽ nào không phải là hỷ sự?”

Diệp Khai ngây người cả nửa ngày, cuối cùng mới cười khổ uống cạn

nửa chén còn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.