BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 43

Mộ Dung Minh Châu lần theo hướng Phó Hồng Tuyết đang nhìn mà

phóng đi, Lạc Lạc Sơn cũng chạy theo.

Đợi cho bọn họ đã đi xa, Phó Hồng Tuyết mới dùng bộ pháp vụng về kỳ

dị chầm chậm bước theo.

Hắn cho đến bây giờ vẫn không bỏ tính khí không thích đi trước người

ta, hắn vĩnh viễn đều lẳng lặng đi sau.

Đó có phải là vì hắn sợ người ta đi sau chém một đao lên cổ hắn?
Tuy nghe thấy tiếng hét thảm thương, lập tức phóng tới, nhưng Diệp

Khai lại không phải là người thứ nhất đến hiện trường.

Lúc chàng đến, đã có bốn người, một người chết, ba người sống.
Hoa Mãn Thiên, Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên, sáu con mắt ngó chăm

chăm thi thể nằm dưới đất, trên mặt ba người ngập tràn biểu tình nghi hoặc
khủng bố.

Ba người bọn họ tịnh không phải là người chưa từng trải qua sóng to gió

lớn, đừng nói là một thi thể, người chết dưới tay bọn họ đã không biết là
bao nhiêu mà kể, bọn họ làm sao lại có thể lộ xuất biểu tình đó đối với một
thi thể?

Diệp Khai tới nơi, ba người bọn họ biết, nhưng mục quang lại vẫn ghim

trên thi thể.

Diệp Khai thấy kỳ quái, bước tới gần nhìn, sau đó nhãn thần của chàng

cũng chằm chằm lạc trên thi thể giống như ba người đó.

Người chết thật ra là ai?
Tại sao lại có thể làm cho bọn họ có phản ứng như vậy.
Tịnh không phải là người chết làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, mà là bộ

dạng chết làm cho bọn họ thất kinh.

* * * * *
Trăng thượng huyền lạnh lẽo treo mình nơi chân trời.
Ánh trăng xanh nhợt, chiếu trên mặt Phi Thiên Tri Thù.
Diệp Khai chưa từng thấyqua nét khủng bố trên mặt một người như vậy,

đặc biệt là người chết.

Mặt Phi Thiên Tri Thù đã vì khủng bố mà méo mó, sắc mặt gã trắng nhợt

đến mức giống như hoa tuyết đông hàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.