BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 45

- “Đó là bị răng cắn vào, mới tạo thành thương khẩu như vậy”. - Diệp

Khai đáp.

- “Răng?” - Trên mặt Hoa Mãn Thiên chợt lộ xuất một thứ biểu tình rất

quái dị - “Ý của người là... bị hấp...”

- Đúng, Hấp huyết quỷ, quỷ hút máu.
Ba chữ đó vừa nói ra, sắc mặt của mỗi người đều biến đổi.
Cổ xưa tương truyền, người đã chết trong vòng bảy bảy bốn mươi chín

canh giờ, thi thể nếu quả tình cờ có một con mèo đen nhảy qua, liền có thể
có “thi biến”.

Thứ thi thể bị “thi biến” đó, gọi là “cương thi”.
Còn có một thứ, là người đã chết mới mai táng trong “lang huyệt”, trải

qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, thi thể có thể hấp thụ nhật nguyệt tinh
hoa, qua một trăm ngày, thi thể lại sống lại, phá quan tài đi ra.

Trong những đêm ánh trăng sáng tỏ, “thi thể nhân” phá quan tài đi ra có

thể đi kiếm người, dùng hai cái răng đặc biệt dài nhọn như răng hổ, cắn vào
huyết mạch trên cổ người ta, hút máu người ta.

Thứ “thi thể nhân” đó gọi là “Hấp huyết quỷ”.
Nghe nói “Hấp huyết quỷ” bất cứ vũ khí gì cũng giết không được, chỉ có

dùng gỗ đào hoa, vót thành cọc nhọn, sau đó đâm ngập vào tâm tạng của
“Hấp huyết quỷ” mới có thể giết “Hấp huyết quỷ”.

Một cụm mây đen lất phất che phủ cả vầng trăng, một trận gió từ phương

bắc xào xạc thổi qua, quẩn quyện bọn Diệp Khai.

Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên phảng phất run người trong gió, miệng

bọn nghiến chặt, không biết vì lạnh? Hay vì sợ?

- “Đó chỉ bất quá là truyền thuyết dân gian lâu đời”. - Công Tôn Đoạn

thốt - “Làm sao có thể là thật được?”

- “Trước mắt chỉ có thể tin như vậy”. - Diệp Khai đáp - “Nếu không

ngươi còn cách giải thích nào khác sao?”

- Ta không tin.
Câu nói đó là Phó Hồng Tuyết nói.
Hắn tuy đi sau bọn Mộ Dung Minh Châu, lại đến cùng lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.