BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 413

Nhìn thấy động tác đó của nàng, Vương lão tiên sinh đột nhiên mỉm

cười, chợt hỏi:

- Ta biết ngươi học được một thứ rất ít người có thể học được.
- Thứ gì?
- Độc thần ngữ.
- Độc thần ngữ?
- “Phải” - Vương lão tiên sinh đáp - “Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy một

người đang mở miệng nói chuyện, ngươi có thể biết hắn đang nói gì”.

- “Ông chừng như biết rất nhiều về tôi” - Khi nói câu đó, Kim Ngư tịnh

không biểu xuất ý tứ không vui, lại còn cười cười - “Ông đương nhiên nên
biết rất nhiều, nếu không ông làm sao có thể để tôi ở kề bên?”

Vương lão tiên sinh cười cười, sau đó mới hỏi:
- Hiện tại là ai đang nói chuyện?
- “Là Phó Hồng Tuyết” - Kim Ngư đáp - “Hắn nói đến trễ còn hơn là

không đến”.

Vương lão tiên sinh mỉm cười.
- “Truy Phong Tẩu liền nói lão chỉ mong hắn đừng đến” - Kim Ngư vừa

nhìn vào vọng viễn kính vừa kể - “Phó Hồng Tuyết trả lời hắn đã đến rồi”.

Vương lão tiên sinh mỉm cười gật gật đầu.
Môi Kim Ngư đang mấp máy, sau đó nàng lại kể tiếp:
- Đã đến thì mời, mời vào đại sảnh.
Kể đến đó, nàng từ từ hạ vọng viễn kính xuống, trên mặt lại lộ xuất vẻ

nghi hoặc.

- “Gì vậy?” - Vương lão tiên sinh hỏi.
- “Đại sảnh?” - Kim Ngư nhìn lão - “Tại sao phải mời Phó Hồng Tuyế t

vào đại sảnh?”

- “Khách nhân đến, đương nhiên là chiêu đãi ở đại sảnh” - Vương lão

tiên sinh cười cười - “Có lẽ nào muốn chiêu đãi hắn trong phòng ngươi?”

Nghe câu nói chơi đó, Kim Ngư không những không cười, trái lại còn

thở dài:

- Tôi không phải là con nít ba tuổi, ông hà tất phải la tôi vậy chứ?
Nàng chú thị nhìn lão, lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.