Nhìn thấy động tác đó của nàng, Vương lão tiên sinh đột nhiên mỉm
cười, chợt hỏi:
- Ta biết ngươi học được một thứ rất ít người có thể học được.
- Thứ gì?
- Độc thần ngữ.
- Độc thần ngữ?
- “Phải” - Vương lão tiên sinh đáp - “Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy một
người đang mở miệng nói chuyện, ngươi có thể biết hắn đang nói gì”.
- “Ông chừng như biết rất nhiều về tôi” - Khi nói câu đó, Kim Ngư tịnh
không biểu xuất ý tứ không vui, lại còn cười cười - “Ông đương nhiên nên
biết rất nhiều, nếu không ông làm sao có thể để tôi ở kề bên?”
Vương lão tiên sinh cười cười, sau đó mới hỏi:
- Hiện tại là ai đang nói chuyện?
- “Là Phó Hồng Tuyết” - Kim Ngư đáp - “Hắn nói đến trễ còn hơn là
không đến”.
Vương lão tiên sinh mỉm cười.
- “Truy Phong Tẩu liền nói lão chỉ mong hắn đừng đến” - Kim Ngư vừa
nhìn vào vọng viễn kính vừa kể - “Phó Hồng Tuyết trả lời hắn đã đến rồi”.
Vương lão tiên sinh mỉm cười gật gật đầu.
Môi Kim Ngư đang mấp máy, sau đó nàng lại kể tiếp:
- Đã đến thì mời, mời vào đại sảnh.
Kể đến đó, nàng từ từ hạ vọng viễn kính xuống, trên mặt lại lộ xuất vẻ
nghi hoặc.
- “Gì vậy?” - Vương lão tiên sinh hỏi.
- “Đại sảnh?” - Kim Ngư nhìn lão - “Tại sao phải mời Phó Hồng Tuyế t
vào đại sảnh?”
- “Khách nhân đến, đương nhiên là chiêu đãi ở đại sảnh” - Vương lão
tiên sinh cười cười - “Có lẽ nào muốn chiêu đãi hắn trong phòng ngươi?”
Nghe câu nói chơi đó, Kim Ngư không những không cười, trái lại còn
thở dài:
- Tôi không phải là con nít ba tuổi, ông hà tất phải la tôi vậy chứ?
Nàng chú thị nhìn lão, lại nói: