BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 426

Đầu tóc lão tuy đã bạc trắng, đuôi mắt tuy đã có nếp nhăn già nua, nhưng

quang tuyến trong mắt lão lại vừa hòa ái, trí tuệ, vừa từ tốn, tươi trẻ.

Lão đứng sau lưng Phó Hồng Tuyết mặt mày từ tốn uy nghi như vậy,

đứng một hồi rất lâu, lão bỗng cười, tiếng cười càng ưu nhã hữu lễ.

- “Quả nhiên không hổ là cao thủ thiên hạ vô sông” - Vương lão tiên sinh

thốt.

Phó Hồng Tuyết vẫn giữ vững vẻ trầm mặc.
Kim Ngư lại mở miệng:
- Hắn cả động cũng không động, ông lại có thể nhìn ra hắn là cao thủ?
- “Bởi vì hắn không động, cho nên mới là cao thủ thiên hạ vô song” -

Vương lão tiên sinh đáp.

- “Lẽ nào không động còn khó hơn so với động?” - Kim Ngư hỏi.
- “Khó hơn nhiều” - Vương lão tiên sinh cười đáp.
- Tôi không hiểu.
- “Ngươi nên hiểu” - Vương lão tiên sinh thốt - “Ngươi nếu là Phó Hồng

Tuyết, nếu biết một người như ta đột nhiên đến đằng sau nàng, ngươi sẽ
làm gì?”

- Tôi nhất định sẽ giật mình.
- “Giật mình dẫn đến khó tránh khỏi phải cảnh giới đề phòng, khó tránh

khỏi phải động” - Vương lão tiên sinh thốt - “Chỉ cần ngươi động đậy,
ngươi nhất định chết”.

- Tại sao?
- “Bởi vì ngươi căn bản không biết ta xuất thủ đánh chỗ nào, cho nên vô

luận ngươi có động ra sao, đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh” - Vương
lão tiên sinh đáp.

- “Tôi đã hiểu” - Kim Ngư nói - “Một đối thủ như ông nếu đột nhiên đến

đằng sau lưng một người, vô luận là ai cũng đều khó tránh khỏi khẩn
trương, cho dù người bất động, cơ bắp trên lưng cũng khó tránh khỏi co
thắt.

- “Nhưng hắn thì không” - Vương lão tiên sinh thở dài - “Ta tuy đã đứng

đằng sau người hắn rất lâu, trên dưới toàn thân hắn đều không có biến hóa
chút nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.