BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 435

Mã Không Quần nhìn Phó Hồng Tuyết, trên mặt không có một chút biểu

tình, cả thanh âm cũng hững hờ:

- Bởi vì y đã bại, cho nên ta không thể không thắng.
Trong mục quang của y bỗng lộ xuất nỗi bi ai khôn tả, lại nói tiếp:
- Nếu không ta không thể không chết.
- Ta không hiểu.
- “Ngươi đáng lẽ nên hiểu” - Mã Không Quần hững hờ thốt - “Có những

chuyện mình không thể không làm”.

Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ bi ai của Mã

Không Quần, chỉ nhìn một cái, Phó Hồng Tuyết lại từ từ gật đầu:

- Phải, có những chuyện không thể không làm.
- Ta biết ngươi nhất định hiểu.
Phó Hồng Tuyết không nhìn Mã Không Quần nữa, hắn quay người đối

diện Vương Linh Hoa, lạnh lùng hỏi:

- Vậy ngươi muốn để bọn ta khi nào quyết đấu?
- “Ta muốn?” - Vương Linh Hoa lại cười rất hòa nhã - “Đó là chuyện của

hai người bọn ngươi, ta làm sao có thể quyết định được?”

- “Đã là chuyện của bọn ta” - Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói với lão -

“Ngươi tại sao lại muốn an bài cục diện hôm nay?”

- “Thế sự như bạch vân thương cẩu, có ai có thể an bài?” - Vương Linh

Hoa cười cười - “Mười năm trước mình đã trồng cây, mười năm sau kết
quả, mình tất phải tự hái”.

- “Xem ra ta đã không còn đường chọn lựa nào khác” - Phó Hồng Tuyết

thốt.

- “Địa điểm quyết đấu đã định, thời gian do ngươi chọn” - Mã Không

Quần hững hờ thốt.

- “Ba ngày” - Phó Hồng Tuyết không do dự.
- Ba ngày?
Đối với số ngày đó, Vương Linh Hoa phảng phất hơi giật mình, lão trừng

mắt tròn xoe nhìn Phó Hồng Tuyết.

- “Ta nhớ lúc ngươi quyết chiến với Công tử Vũ cũng chỉ bất quá dùng

thời gian một ngày” - Vương Linh Hoa thốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.