BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 48

Sương trắng xám, người trong xương cũng trắng xám, sương khói mê

man, người trong sương cũng mê mê mông mông, lại lúc ẩn lúc hiện.

Nàng thật ra là người? Hay là hồn quỷ?
* * * * *
Lúc Phó Hồng Tuyết tỉnh, lạnh lẽo, cô đơn, một thân một mình ngoài

thiên lý, nhưng lúc hắn ngủ thì sao?

Cuộn mình, rụt chân, uốn hông, mặt mày phảng phất một đứa trẻ bất lực

ủy khuất, thấp thoáng một vẻ bơ vơ sợ sệt, trên đôi mắt nhắm chặt của hắn,
ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy một niềm khát vọng.

Hắn khát vọng cái gì?
Thân tình?
Hữu tình?
Hay ái tình?
Vấn đề đó, sợ cả chính hắn cũng không biết, cho dù có biết, hắn cũng

tuyệt không nói ra, càng không thừa nhận.

Khuôn mặt in hằn nếp nhăn phong sương của Phó Hồng Tuyết vẫn mơ

hồ còn đọng ẩn nét bướng bỉnh trẻ con, nhìn bộ dạng hắn nằm ngủ, phảng
phất một đứa bé tinh nghịch chơi đùa đã mệt, vừa ngã mình đã ngủ say, cho
dù sấm sét vang trời, cũng tuyệt đối không đánh thức được hắn.

Gió lúc đêm gần tàn là lạnh nhất, cũng phảng phất mạnh bạo hơn, vừa ùa

tới đã thổi tung song cửa.

Song cửa sổ kẽo kẹt, ẩn ẩn truyền vào một tiếng ca phảng phất đến từ địa

ngục, lại phảng phất dội lại từ núi non phiêu diêu hư vô.

“Thiên nhai lộ, vị quy nhân,
Nhân tại thiên nhai đoạn hồn xứ, vị đáo thiên nhai dĩ đoạn hồn...”
Tạm dịch:
“Đường chân trời, người không về...
Nơi đoạn hồn người thuộc chân trời, chưa đến chân trời đã đoạn hồn...”
Tiếng ca vừa vang vọng, lúc còn chưa tan biến, ánh mắt Phó Hồng Tuyết

đã lóe chớp mở bừng, trên tả thủ nắm chặt cán đao, gân xanh vồng lên lồ
lộ.

“Hoa vị điệu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.