BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 123

Tiêu Biệt Ly hỏi lại:
- Các hạ muốn nghe sự thật?
Diệp Khai gật đầu:
- Sợ chi mà chẳng dám nghe!
Đáy mắt của Tiêu Biệt Ly chợt sâu hơn, lão mơ màng một lúc, đoạn thốt:
- Trên đầu các hạ, có đám mây đen, điều đó chứng tỏ các hạ có nhiều

phiền não.

Diệp Khai mỉm cười:
- Giống loại phiền não của ai?
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Những phiền não đó, không hẳn là của các hạ, nhưng mường tượng từ

lúc sanh ra đến nay, và mãi về sau cũng thế, phiền não của ngoại nhân luôn
luôn quấn quít các hạ. Các hạ vùng vẫy cách nào cũng không thoát khỏi.

Diệp Khai vẫn còn cười, song vẻ cười bắt đầu gượng, rồi chàng gượng

hỏi luôn:

- Trong đám mây đen đó có thanh đao chăng?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Dù có đao, cũng chẳng sao!
Diệp Khai hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Chỉ vì có nhiều quý nhân hộ mạng các hạ, cho nên, vô luận gặp sự nguy

hại gì, các hạ cũng qua khỏi, đúng là cái cảnh phùng hung hóa kiết.

Diệp Khai chớp mắt:
- Quý nhân hộ mạng?
Tiêu Biệt Ly gật đầu:
- Tại hạ nói quý nhân, là nói những người ưa thích các hạ, những người

có thể tiếp trợ các hạ. Thí dụ như...

Diệp Khai chận lời:
- Thí dụ như tiên sanh...
Tiêu Biệt Ly lại cười, rồi lắc đầu, thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.