BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 125

Tiêu Biệt Ly thốt:
- Các hạ được dành ngoại lệ. Tùy tiện đến, lúc nào cũng chẳng sao, ở lại

bao nhiêu lâu, cũng chẳng sao, có điều khí lực của tại hạ kém suy, khi cơn
buồn ngủ đến, thì đành thất lễ bồi tiếp!

Diệp Khai lại cười:
- Nhưng tiên sanh ít ngủ!
Tiêu Biệt Ly thở dài:
- Con người trở về già, rất ít ngủ, bởi tiếc từng phút từng giây còn thừa

lại chẳng bao nhiêu, ngủ đi là phí phạm. Hà huống, tại hạ là con mèo đêm!

Lão lại cặp nạng dựng kế bên, đặt nạng vào vách, từ từ đứng lên.
Bỗng lão bật cười, tiếp:
- Có lẽ vào giờ ngọ ngày nay, cơn mưa dứt, có thể các hạ gặp lại nàng.
Tiêu Biệt Ly đã lên gác nhỏ.
Hai tà áo của lão phất phơ, không vướng bận. Đôi chân của lão cụt tận

gối, Diệp Khai nhận ra sự trạng đó, bất giác thở dài.

Tại sao đôi chân của lão cụt đi? Bệnh hoạn, hay bị chặt lìa?
Ai trông thấy sự trạng đó, cũng phải nghĩ rằng lão là con người không

tầm thường, lão phải có một thời oanh liệt, lai lịch của lão là không nhỏ
vậy!

Tại sao lão đến tận thị trấn vùng biên thành này, một nơi hầu như hoang

vắng, tiêu điều, sanh nhai với cái nghề không đẹp lắm?

Lão muốn chôn giấu một quá khứ sôi động?
Lão thật sự có khả năng khám phá bí mật của ngoại nhân chăng? Lão

biết được tai họa của người trước khi tai họa xảy ra chăng?

Diệp Khai sờ đến các quân bài.
Thì ra, những vật đó không bằng xương, mà là bằng một chất thép cứng,

giống xương!

Bên trên, có tiếng ho húng hắng vọng xuống.
Diệp Khai thở dài, nhớ lại mỗi lời của lão ta phảng phất hàm chứa một ý

nghĩa xa xôi, lão làm việc gì, phảng phất có một mục đích bí mật!

Biết đâu, gian gác nhỏ của lão cũng chứa đựng nhiều bí mật!
Diệp Khai liếc mắt sang chiếc thang lên gác, bỗng nở một nụ cười!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.