BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 126

Chàng phát hiện ra, nơi đây có nhiều cái thú ghê!
Giữa ngọ.
Quả nhiên, cơn mưa dứt.
Diệp Khai đi trên con đường còn ngập nước, lầy bùn, thẳng đến ngôi tạp

hóa.

Chủ nhân ngôi tạp hóa là một người trung niên, tánh lạc quan, mặt tròn,

luôn luôn cười, nụ cười chiêu đãi.

Lão họ Lý, tên Mã Hổ, rất dễ dãi với mọi người. Không hề so đo thêm

bớt về tiền bạc hay hóa phẩm với khách hàng.

Vào trưa, giờ cơm của một gia đình, ít có người ra phố mua sắm.
Lý Mã Hổ tựa đầu lên quầy, thiu thiu ngủ.
Bỗng có tiếng bánh xe lăn, tiếng ngựa hí. Một cỗ xe đen do tám ngựa

kéo từ từ xa tiến vào thị trấn!

Ngựa, thuộc loại quý, cỗ xe lộng lẫy vô cùng!
Diệp Khai dễ dàng nhận ra cỗ xe.
Chính là cỗ xe đón chàng hôm qua, đưa về Vạn Mã Đường.
Trong xe đó hiện tại, những ai ngồi?
Chàng đang nhìn cỗ xe, phía sau lưng có người thốt:
- Chắc bà cô và đại tiểu thơ trong Vạn Mã Đường đi mua sắm gì đó!

Chẳng rõ hôm nay, họ có mua hột gà chăng!

Người vừa thốt, chính là Lý Mã Hổ.
Diệp Khai mỉm cười:
- Họ không phải là đầu bếp, thì mua hột gà làm gì?
Lý Mã Hổ xì một tiếng:
- Tướng công đâu có biết! Nữ nhân mua trứng để thoa mặt đó, giữ gìn

cho dung nhan tươi trẻ mãi mãi!

Diệp Khai lại cười:
- Dâu con của huynh đài có dùng trứng bôi mặt không?
Lý Mã Hổ cười lạnh:
- Dâu của tôi à? Nếu mỗi ngày nó có thoa cả trăm trứng cũng chẳng ích

gì! Da mặt của nó dày như vỏ quít mà lại là thứ vỏ khô mới khổ chứ!

Hắn bỗng thấp giọng tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.