BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 128

- Ta nói như thế này, là đêm qua ngươi ngủ sớm, ngươi không hề đi đâu

nửa bước, ngươi không có đeo bụng ngựa của thơ thơ ngươi. Có đúng vậy
không?

Tiểu Hổ Tử chớp đôi mắt:
- Tôi nói thế, bất quá chỉ để giúp ông thoát nạn chứ có gì đâu mà...
Diệp Khai hỏi:
- Ai bảo ngươi nói thế?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Không ai bảo cả! Tôi tự động nói đấy!
Diệp Khai trầm gương mặt:
- Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ mang ngươi trở về, giao cho gia gia

ngươi!

Tiểu Hổ Tử sợ hãi cuống cuồng, hắn nghe nói đến gia gia là phát rung

lên.

Lập tức, hắn khai:
- Dì ba bảo tôi nói đó! Nói như vậy đó!
Diệp Khai kinh hãi, hỏi:
- Dì ba? Có phải cái bà đi với ngươi buổi sáng này không?
Tiểu Hổ Tử gật đầu.
Diệp Khai cau mày hỏi:
- Bà ấy làm sao biết được đêm qua ta và thơ thơ ngươi có gặp nhau?
Tiểu Hổ Tử vẫn cười:
- Tôi làm sao biết được chuyện của dì ba? Tại sao ông không hỏi thẳng

nơi dì ấy?

Diệp Khai buông tay, Tiểu Hổ Tử chạy đi xa liền. Hắn chạy đến đầu

đường, quay mình lại, nhăn nhăn mặt khỉ, cười hì hì, thốt:

- Ông có thể hỏi nơi dì ba, nhưng không được ôm dì như ôm thơ thơ tôi

đấy nhé! Coi chừng gia gia tôi ghen đấy nhé!

Hắn chui nay vào hiệu bán tơ lụa.
Diệp Khai cau mày, thầm nghĩ:
- Sự việc này thật là ngoài chỗ liệu của ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.