BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 129

Chàng tự hỏi dì ba của Tiểu Hổ Tử là ai? Làm sao bà ấy biết rõ việc đêm

qua? Tại sao bà muốn giải nạn cho chàng?

Chàng ngẩng đầu lên, đúng lúc dì ba từ trong cửa hiệu tơ lụa bước ra.
Bà có vẻ thanh đạm, vận y phục trắng, không phấn son, không mang nữ

trang, nhưng cái phong vận của bà thừa làm đắm đuối những kẻ khó tánh.

Diệp Khai nhìn bà, bà cũng nhìn trả Diệp Khai, chẳng rõ vô tình hay cố ý

bà điểm một nụ cười.

Diệp Khai sửng sờ trước nụ cười đó.
Một lúc lâu, chàng phát hiện một đôi mắt đen láy khác ở phía sau bà.
Đôi mắt đó cũng nhìn chàng.
Mường tượng đôi mắt mang niềm u uất, nên cái sáng có vẻ xa xăm...
Đêm qua, nàng không ngủ?
Hay vì nàng có khóc nhiều?
Con tim của Diệp Khai đập mạnh, liên hồi. Mã Phương Linh chớp mắt ra

hiệu, chàng gật đầu.

Mã Phương Linh cúi đầu, cười thoáng.
Trong những trường hợp như vậy, lời nói rất thừa. Một nụ cười, một ánh

mắt, có thể thay vạn lời, nhiều ý nghĩa hơn vạn lời.

Con tin của họ có thứ ngôn ngữ riêng, loại truyền âm nhập mật của giống

hữu tình!

Tòa gác nhỏ tịch mịch, không một tiếng động, chẳng rõ ai đã thu dọn các

quân bài bày tán loạn trước đó.

Diệp Khai vào ngồi trên ghế cũ, chờ.
Chàng hiểu ý tứ của Mã Phương Linh. Nhưng ý tứ của dì ba ra sao,

chàng suy nghĩ mãi không tài nào đoán nổi.

Vợ chết rồi, thì con người như Vạn Mã Đường chủ làm gì thiếu nữ nhân

bên cạnh.

Và chỉ có mẫu người như dì ba, mới xứng đáng phối hợp với mẫu người

như Vạn Mã Đường chủ.

Có nam nhân đó, phải có nữ nhân đó, và ngược lại.
Diệp Khai bắt đầu hiểu thân phận của bà, song không hiểu nổi ý tứ của

bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.