BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 168

Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết cuộn mình trên cát, run run. Mường tượng như y không

nghe tiếng vó ngựa của nàng. Y chẳng thấy nàng nhảy xuống ngựa.

Mặt y trắng nhợt, lệ hoà máu vương khắp mặt y. Trông y kỳ dị quá

chừng. Nhưng Mã Phương Linh nhận được y.

Nàng kêu lên:
- Ngươi.
Nàng không quên gã thiếu niên bị nàng quất một ngọn roi vào mặt, trước

cái đêm có cuộc họp tại Vạn Mã Đường.

Thiếu niên đó hiện nằm tại đây.
Bây giờ Phó Hồng Tuyết mới thấy nàng nhưng ánh mắt của y tán loạn

mất rồi. Hiện tại y giống một gã điên.

Y dãy dụa, định đứng lên nhưng vừa dơm đứng lại ngã xuống. Tay chân

y như bị một mãnh lực vô hình kềm thúc, không cho y cử động.

Mã Phương Linh cau mày:
- Ngươi bịnh?
Phó Hồng Tuyết cắn răng, mép sùi bọt, như con ngựa kiệt quệ sùi bọt

mép.

Đích xác y thọ bịnh.
Một thứ bệnh xấu xí trông đáng sợ, một thứ bịnh dày vò y hơn mười tám

năm qua. Cứ mỗi lần sự nhẫn nại vượt giới hạn chịu đựng thì y lại bịnh như
vậy.

Y không bao giờ muốn ai bắt gặp y trong những lúc phát bịnh như thế

này.

Bây giờ thì có người bắt gặp rồi.
Y tức uất, lấy vỏ đao tự đánh mình.
Mã Phương Linh hiểu loại bịnh đó, nàng cất tiếng an ủi y:
- Hà tất ngươi tự làm khổ lấy mình. Bịnh đó tuy khó chịu song sau cùng

cũng...

Phó Hồng Tuyết cố vận dụng lực tàn, rút đao ra khỏi vỏ hét:
- Cút! Cút đi. Nếu không thì uổng mạng.
Lần thứ nhất y tuốt đao khỏi vỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.