BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 172

Bỗng nàng há miệng, dùng tận lực bình sanh, cắn vào vai ý.
Đau quá, Phó Hồng Tuyết rúm người nhưng vẫn ôm chặt nàng.
Máu nơi vết thương tràn qua miệng nàng, nàng lợm giọng, nàng nhả

miệng, nôn mửa mấy lượt, rồi rên rỉ van cầu:

- Ngươi buông ta ra! Ngươi không được làm thế! Vô sỉ, đê hèn...
Phó Hồng Tuyết đáp qua cơn say, cái say cuồng của dục vọng:
- Tạo sao ta không được làm vậy? Ai cấm ta!
Bỗng một người đâu đó, cất tiếng:
- Tại hạ cấm! Các hạ không được làm vậy!
Thanh âm bình tịnh, lạnh lùng.
Thanh âm đó vang lên, dục vọng của Phó Hồng Tuyết tan biến ngay. Y

buông Mã Phương Linh, nhảy trái ra ngoài xa xa.

Người vừa xuất hiện, chính là Diệp Khai.
Diệp Khai đứng đó, lặng lẽ như pho tượng đá.
Mã Phương Linh lướt tới, nhào vào lòng chàng, ôm cứng chàng, khóc

rống lên, khóc đến độ không nói năng được tiếng gì.

Diệp Khai cũng không nói gì, chỉ cởi chiếc áo ngoài choàng lên mình

nàng.

Phó Hồng Tuyết đã trở lại bản chất thường ngày, tay nắm chuôi đao,

giương mắt nhìn Diệp Khai trừng trừng.

Không rõ, y thẹn hay giận.
Diệp Khai không hề nhìn Phó Hồng Tuyết nửa mắt.
Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Ta muốn giết ngươi!
Diệp Khai phớt tỉnh như thường.
Đột nhiên, Phó Hồng Tuyết rút đao vung lên, vọt mình tới.
Y vốn thọt một chân, chân lại mang thương tích do y tự tạo trước đó,

nhưng thân pháp không vì thế mà chậm chạp, nặng nề.

Không ai tưởng tượng nổi một kẻ mang tật như y lại hành động nhanh

nhẹn nhẹ nhàng được!

Và nhát đao của y có oai lực kinh hồn.
Y lặp lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.