BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 180

Trong gió, có tiếng hí vang văng vẳng, một vài con ngựa quanh vùng

chợt tỉnh ngủ hí hoảng lên...

Không còn một tiếng động nào khác.
Phó Hồng Tuyết từ từ bước đi, đi phía trước. Diệp Khai chẫm rải hơn,

theo sao.

Chàng có thể đi trước, hoặc đi ngang, song chàng thích thụt lại sau hơn.
Chừng như giữa hai người, có một khoảng cách kỳ quái. Khoảng cách đó

không bao giờ được san bằng.

Mà cũng phảng phất có một liên hệ nào giữa họ vậy. Đương nhiên, sự

liên hệ đó cũng kỳ quái như khoảng cách vô hình, dù hai thể xác hợp nhất
phần siêu linh của họ, chẳng bao giờ hòa đồng.

Xa xa, phía trước mặt họ có ánh đèn.
Phó Hồng Tuyết bỗng thốt:
- Có một ngày nào đó, ta không giết ngươi, ngươi cũng giết ta!
Diệp Khai ạ lên một tiếng:
- Có một ngày như vậy?
Phó Hồng Tuyết không quay đầu lại, tiếp luôn:
- Ngày đó, có thể rất gần đây! Nó sắp đến nơi rồi!
Diệp Khai tặt lưỡi:
- Cũng có thể, ngày đó, không bao giờ đến!
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Tại sao?
Diệp Khai thở dài:
- Tại vì rất có thể hai chúng ta bị giết chết trước khi ngày ấy đến!
Chàng nhìn ra vũng đen, dày thăm thẳm tận chân trời.
Mã Phương Linh về đến Vạn Mã Đường, vào phòng úp mặt trên gối,

khóc mãi.

Trong tâm tư, hai ý niềm đang sôi động, dày vò nàng như chịu đựng cực

hình.

Tình và hận!
Tình đối với Diệp Khai, hận đối với Phó Hồng Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.