BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 21

Trên giường, Phó Hồng Tuyết còn say ngủ, trong khi lão bà rón rén bày

biện các món ăn.

Lần cuối, lão bà mang lên món cuối, thì Phó Hồng Tuyết thức dậy.

Người thường, lúc vừa thức dậy thì cái vẻ ngáy ngủ vẫn còn vương đọng ít
nhiều, nhưng Phó Hồng Tuyết tỉnh bơ, mường tượng chẳng bao giờ ngủ.

Thiếu nữ trong đêm vắng bóng, chẳng rõ nàng bỏ đi đâu, đi từ lúc nào,

và đi rồi sẽ trở lại đây hay không, chừng nào mới trở lại nếu sẽ trở lại.

Phó Hồng Tuyết không nói gì với lão bà, không hỏi gì cả.
Mường tượng trong đêm, những gì đã đến với chàng, trong ngôi nhà này,

đều là mộng, tất cả đều là mộng, trừ một việc, việc đó là chàng hiện đang ở
trong ngôi nhà. Chỉ có ngôi nhà là thực, còn bao nhiêu đều là mộng.

Chàng không nói, thì bà lão nói.
Bà cười vuốt, cất tiếng.
- Ăn sáng, năm tiền, phòng mỗi hôm bốn tiền bảy phân, tất cả chi phí

trong một tháng là mười lạng bạc. Ở tại địa phương này, tìm được một chỗ
trọ với cái giá hàng tháng đó, cũng may mắn lắm.

Mặt bà vốn nhăn, bà cười, mặt càng nhăn hơn, và lúc bà cười, khó mà

nhận ra nét cười, bởi gương mặt nhăn không còn nhăn hơn được nữa.

Phó Hồng Tuyết lấy một đĩnh bạc, đặt lên bàn, thốt:
- Tôi ở đây trong ba tháng. Đĩnh bạc này trị giá năm mươi lượng.
Lão bà đáp:
- Thế thì còn thừa hai mươi lượng. Để làm gì?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tôi chết đi, bà mua hộ một cỗ quan tài.
Lão bà cười nhẹ, hỏi:
- Nếu khách trọ không chết?
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
- Thì bà giữ lấy, để sau này mua cho bà một cỗ quan tài.
Ra khỏi hẻm, là đến đường cái.
Gió đã ngừng thổi. Thái dương nhả sáng xuống mặt đường, cát vàng

chớp ngời ngời, như mảnh vụn kim cương.

Trên đường, khách bộ hành đã bắt đầu qua lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.