BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 229

Mã Phương Linh đã tìm được rượu, mở nút bình, kê miệng bình vào

miệng nàng, nốc một ngụm lớn, rồi cười hỏi:

- Tôi vốn đã thành người lớn rồi, cho nên dì nhất định cáo tố bí mật với

tôi phải không? Dì xuất ngoại trong đêm, để đi tìm ai thế?

Trầm Tam Nương đáp:
- Ngươi yên trí. Không phải Diệp Khai đâu!
Mã Phương Linh chớp mắt:
- Thế thì ai? Phó Hồng Tuyết?
Trầm Tam Nương đang vò vuông khăn, chợt dừng tay lại, một lúc lâu, từ

từ quay mình, nhìn nàng.

Mã Phương Linh hỏi:
- Nhìn chi mà kỹ thế dì? Có phải tôi đoán trúng không?
Trầm Tam Nương vươn tay đoạt bình rượu, lạnh lùng thốt:
- Ngươi say rồi! Hãy về phòng ngủ đi. Lúc nào tỉnh trở lại đây nói

chuyện với ta.

Mã Phương Linh nghênh mặt, cười lạnh, thốt:
- Bất quá, tôi muốn biết dì dùng phương pháp gì cấu dẫn hắn vậy thôi.

Phương pháp đó nhất định là hay lắm chứ, nếu không thì làm sao hắn mê
một gái già như dì?

Trầm Tam Nương nhìn sững nàng, gằn từng tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi yêu hắn? Thế còn Diệp Khai?
Mã Phương Linh có cảm tưởng là bị tát tay vào mặt.
Mặt nàng từ sắc trắng, biến đỏ liền.
Nàng muốn nhảy xổ tới, tát vào mặt Trầm Tam Nương.
Nhưng, đúng lúc đó, tiếng chân người vang lên ngoài hành lang.
Tiếng chân nặng nề, từ xa xa tiến tới, rồi dừng lại nơi cửa phòng.
Ai đó hỏi vọng vào:
- Tam Nương! Thức dậy chưa?
Thanh âm của Vạn Mã Đường chủ.
Mã Phương Linh cùng Trầm Tam Nương đồng biến sắc mặt.
Trầm Tam Nương nháy nhỏ môi, đại ý bảo nàng chui xuống gầm giường.
Mã Phương Linh chui liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.