BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 227

Nàng đâm ra thương hại bà.
Rồi nàng lại cho là bất công! Nam nhân thèm của lạ nửa đêm có thể xuất

ngoại, tìm gái mang về. Còn người đàn bà thì phải ru rú trong phòng, chờ
nam nhân ban tình yên theo cách bố thí!

Khung giấy bồi nơi của sổ trắng dần, trắng dần. Ngày lên rồi, còn người

bên cửa sổ đâu?

Dĩ nhiên, người đó đâu có thể biến hóa như ma quỷ mà đột nhiên mất

dạng?

Nhất định là y trốn ở đâu đó! Trốn như con mèo rình chuột, chờ chuột

lấp ló là

vồ!
Nàng nghĩ:
- Ta là đối tượng thứ nhất của y!
Niềm sợ hãi vụt xâm chiếm nàng trở lại. Nhưng bây giờ nàng không quá

sợ như vừa rồi bởi lẽ phụ thân nàng có mặt trong nhà và ngày cũng bắt đầu
lên.

Do dự một chút, nàng cầm kiếm đi chân không bước ra ngoài.
Phải tìm cho được người đó, nếu không, nàng khó an tâm!
Đèn nơi hành lang đã tắt.
Bóng tối còn nhen nhúm mờ mờ.
Mã Phương Linh dè dặt bước từng bước một, sợ người đó xuất hiện đột

ngột.

Chợt, nàng nghe tiếng nước chảy róc rách văng lách tách, từ trong phòng

dì ba vọng ra.

Dì ba trở về rồi sao?
Hay người đó ẩn nấp trong phòng của dì ba?
Mã Phương Linh nghe tim đập mạnh. Cắn môi lấy can đảm, từ từ tiến

đến bên cửa phòng.

Chợt cánh cửa mở ra.
Mã Phương Linh giật mình, nhảy lùi lại, nhưng rồi nàng thở phào, kêu

khẽ:

- Tạ ơn trời phật! Dì đã về!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.