BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 240

- Oâng chờ một chút.
Vạn Mã Đường đứng lại chờ.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Oâng bỏ đi như thế à?
Vạn Mã Đường điềm nhiên:
- Bỏ đi như vậy không được sao?
Trầm Tam Nương hỏi:
- Oâng chuẩn bị xử trí tôi cách nào?
Vạn Mã Đường đáp:
- Không có cách nào cả.
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Tôi không hiểu ý tứ của ông.
Vạn Mã Đường lắc đầu:
- Ta không có ý tứ chi hết.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Oâng đã khám phá ra bí mật của tôi. Thế tại sao ông không giết tôi?
Vạn Mã Đường cười nhẹ:
- Khám phá bí mật là một việc, giết ngươi là một việc khác.
Trầm Tam Nương hừ một tiếng:
- Tôi có thể...
Vạn Mã Đường chận lời:
- Ta biết ngươi không thể lưu lại nơi này một phút giây nào nữa.
Trầm Tam Nương trố mắt:
- Oâng cho tôi đi?
Vạn Mã Đường lại cười:
- Tại sao ta không thể cho ngươi đi? Chẳng lẽ ta còn có thể giết ngươi?
Trầm Tam Nương nhìn lão, ánh mắt ẩn ước có vẻ vừa kinh hãi vừa kỳ

quái.

Cho đến bây giờ bà vẫn chưa hiểu con người đối diện.
Vĩnh viễn bà không hiểu con người đó.
Sau bảy năm chung sống, bà phát hiện ra mình chưa hiểu mảy may con

người mình theo đuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.