BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 265

Bỗng gã thở dài, thốt:
- Thì ra đường chủ đã biết hết rồi.
Vạn Mã Đường thản nhiên:
- Ta biết từ lâu lắm rồi.
Vân Tại Thiên cười khổ:
- Thuộc hạ đánh giá đường chủ quá thấp.
Vạn Mã Đường thốt:
- Ta có nói, ta từng nói là trên đời có nhiều sự việc như hạt bụi, tuy ở

quanh mình chúng ta nhưng chúng ta không trông thấy. Ta từ lâu không
thấy rõ ngươi, không lưu ý đến ngươi.

Vân Tại Thiên xuất hạn dầm dề.
Gã cắn răng cười khổ, thốt:
- Dương quang cuối cùng cũng đến. Cũng chiếu đến.
Gã cười song tiếng cười nghe đau thương hơn tiếng khóc.
Vạn Mã Đường hỏi:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?
Vân Tại Thiên đáp:
- Thuộc hạ hiểu.
Vạn Mã Đường nhìn gã, bỗng thở dài thốt:
- Đáng lẽ ngươi không nên đem ta bán rẻ. Đáng lẽ ngươi nên hiểu con

người của

ta.
Chợt Vân Tại Thiên lộ vẻ kỳ quái trong nụ cười đáp:
- Tuy thuộc hạ phản đường chủ, song còn...
Gã không dứt được câu cho tròn ý.
Vĩnh viễn gã không dứt được câu đó.
Bởi gã vừa nhìn sang Hoa Mãn Thiên, chuẩn bị nói tiếp thì thanh kiếm

của Hoa Mãn Thiên đã bay qua, cắm ngay ngực gã, đóng dính gã vào
tường.

Đoạn Hoa Mãn Thiên từ từ rút thanh kiếm về.
Vân Tại Thiên ngã xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.