BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 277

Vạn Mã Đường thở dài:
- Đáng tiếc.
Đến lúc đó lão mới chớp mình.
Loan đao cũng biến thành cái mống bạc.
Một tiếng coong vang lên, đao và kiếm chạm nhau, đao lệch qua, rọc

theo kiếm, đi xuống.

Nhưng Hoa Mãn Thiên không quá hèn đến phải thất bại ngay ở phút đầu.
Hắn biến thế liền.
Biến thế là có dùng một thế trước, bây giờ định thay bằng một thế mới.

Như vậy có hai lần dụng lực, cách khoảng bởi cái biến đó.

Lực cũ vừa tàn, lực mới chưa phát xuất. Vạn Mã Đường tấn công đúng

cái phút giây chuyển tiếp chưa thành hình của hai khí lực, thành ra cái cũ
tàn luôn mà cái mới cũng không phát xuất được.

Đồng thời gian, ánh đao chớp lên trước mặt hắn. Đao ảnh trùng trùng,

ngăn chận luôn hô hấp của hắn.

Vạn Mã Đường cười lạnh thốt:
- Nếu ngươi có dũng khí giao thủ với ta thì có thể ta tha cho ngươi khỏi

chết.

Câu nói đo là câu nói cuối cùng mà Hoa Mãn Thiên nghe từ cửa miệng

một đồng

loại.
Sấm chớp đình lại rồi.
Bầu trời càng u ám.
Vạn Mã Đường bình tĩnh ngồi tại chỗ, phảng phất vẻ mệt nhọc cực độ.
Lão lộ niềm thương cảm, bâng khuâng.
Trước mắt lão có ba xác chết, xác của Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên và

Hoa Mãn Thiên.

Ba người đó là bằng hữu thân cận nhất của lão, là bộ hạ đắc lực nhất của

lão.

Lão đâu phải là con người vô tình cảm.
Hai đại hán trực bước vào, trông cảnh trạng đó, cả hai cùng nín thở.
Vạn Mã Đường quay đầu lại, bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.