BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 319

Tây Môn Xuân co rút mình, nằm một đống trong góc nhà sau quầy, mắt

lồi ra, mường tượng vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ trước khi chết.

Ai giết lão?
Lão không tưởng là có người giết lão.
Một mũi dùi nhọn cắm ngay ngực lão, chỗ quả tim, máu xuối ra, máu

chưa khô.

Quanh đó, chẳng có bóng người.
Thời gian vào lúc cơm tối, nhà nhà đều quây quần quanh mâm cơm nên

không ai ra đường cả.

Phó Hồng Tuyết ra trước, đứng sửng tại chỗ, thân hình như cứng lại.
Khi Diệp Khai bước ra, y trầm giọng hỏi:
- Các hạ nói người này là tTây Môn Xuân?
Lâu lắm, Diệp Khai mới gật đầu:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Hắn không phản ứng, không kêu la. Hắn bị giết bất ngờ.
Diệp Khai gật đầu: - Một mũi dùi trí mạng.
Phó Hồng Tuyết thở ra: - Giết người như thế thì phỏng có mấy tay. Đáng

sợ thật. Diệp Khai lắc đầu: - Giết người như thế thì thiếu gì tay.

Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Thiếu gì?
Diệp Khai tiếp: - Vô luận là ai cũng có thể giết hắn bởi hắn không còn

kháng lực. Phó Hồng Tuyết trố mắt:

- Không còn kháng lực?
Diệp Khai đáp: - Tại hạ sợ hắn không chịu đợi các hạ cho nên tại hạ

điểm huyệt hắn trước. Bỗng chàng cao giọng tiếp: - Nhiều người có thể giết
hắn song ít người tưởng giết hắn. Có lẽ chỉ có một người

thôi.
Phó Hồng Tuyết hỏi: - Ai?
Diệp Khai đáp: - Một người sợ các hạ khám phá bí mật nơi Tây Môn

Xuân rồi truy ra y luôn. Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc. - Tại sao hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.