BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 372

- Cô nương đoán thử xem.
Mã Phương Linh thay vì đáp lại hỏi:
- Ngươi có gặp Phó Hồng Tuyết chăng?
Diệp Khai gật đầu.
- Đương nhiên là có.
Mã Phương Linh nhìn chàng:
- Lúc nào?
Diệp Khai mơ màng:
- Mường tượng là hôm qua.
Mã Phương Linh trừng mắt rồi dậm chân tức uất đến đỏ mặt.
Trần Đại Quan vụt thốt:
- Chẳng rõ hắn có đi tìm Tam lão bản chăng?
Mã Phương Linh cười lạnh:
- Hắn có tìm cũng vô ích.
Trần Đại Quan kinh dị:
- Tại sao?
Mã Phương Linh đáp:
- Vì đến cả ta cũng không biết đâu mà tìm.
- Tại sao Tam lão bản đột nhiên mất dạng? Lão ta đi đâu?
Có người muốn hỏi.
Song vừa lúc đó, vó ngựa vang lên, rất gấp, át câu chuyện của họ
Người tiến ngựa, là một đại hán, chừng như là con người cốt sắt, đầu

trọc, lưng trần, da đen như lông con ô chuỳ của hắn.

Không cầm cương ngựa, hai tay ôm một cán cờ, cán to bằng cái tô, dài

bốn trượng.

Cờ thẳng đứng, trên ngọn cán, một người đang đứng, tay chắp sau lưng.
Ngựa chạy nhanh, y không hề nhích động, vững như chiếc cột trồng.
Diệp Khai ngẩng mặt nhìn lên, lẩm nhẩm:
- Đến sớm quá!
Ô chuỳ mã vào trấn, ai ai cũng nhìn, ai ai cũng kinh ngạc, đồng thời hân

hoan.

Bởi ai ai cũng đoán được, người đó là ai, người đứng trên cán cờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.