BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 375

Bỗng một tiếng rắc vang lên, cán cờ to bằng cái tô gãy làm hai đoạn.
Người áo đỏ dang hai cánh tay, tà áo ống tay áo phồng ra, y từ từ đáp

xuống, trông như con dơi màu đỏ.

Người hiện diện nhìn trân trối, ai ai cũng thán phục.
Mã Phương Linh vỗ tay, kêu lên:
- Khinh công tuyệt diệu.
Người áo đỏ đã đáp xuống trước mặt nàng, y trừng mắt quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Đôi mắt đó có sức hút lạ lùng.
Mã Phương Linh đỏ mặt, cúi đầu đáp:
- Ta họ Mã.
Một tiếng binh vang lên, đoạn cán cờ gãy vút lên cao, bây giờ mới rơi

xuống. Thoạt tiên rơi trúng mái nhà, nó lăn lăn, sắp rớt xuống đầu một số
người bên dưới.

Đại hán trọc đầu vọt mình tới, dùng đầu trọc hứng đoạn gỗ đó, hất mạnh

lên.

Đoạn gỗ bắn trở lại trên không, uốn cầu vồng bay luôn ra phía sau nhà,

đã bay vượt bốn năm trượng.

Mã Phương Linh mỉm cười tán:
- Chiếc đầu của gã đó cứng thật.
Người áo đỏ thốt:
- Đầu của ngươi nên cứng như vậy mới phải.
Mã Phương Linh chớp mắt
- Tại sao?
Người áo đỏ trầm giọng:
- Bởi vì còn một đoạn cán cờ, và khúc gỗ đó sẽ được giáng xuống đầu

ngươi.

Mã Phương Linh giật mình, rồi thẹn, rồi nổi giận.
Người áo đỏ tiếp:
- Vừa trông thấy ngươi, ta biết ngay ngươi là kẻ bại hoại. Trò quỷ vừa rồi

đó, chính ngươi làm ra chứ chẳng phải ai khác.

Sẵn chiếc roi ngựa nơi tay, Mã Phương Linh vút sang người áo đỏ liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.