BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 401

- Người vợ mặt vàng của tại hạ kia, từng chia bùi xẻ đắng với tại hạ suốt

mấy năm trường, chẳng là không phân biệt được sự chân giả?

Diệp Khai cười mỉa:
- Nếu bà ấy đã chết rồi, thì đương nhiên người chết làm gì phân biệt

được chân

giả?
Tống Lão Bản kêu lên thất thanh:
- Chẳng lẽ tại hạ lại nằm ngủ với người chết!
Diệp Khai đáp:
- Với các vị, còn có việc gì mà cho là không được. Đừng nói là với người

chết! Với chó chết, các vị cũng ngủ được như thường!

Vừa lúc đó, nữ nhân nằm trên giường chợt buông tiếng thở dài.
Rồi bà xoay mình.
Diệp Khai còn gì được nữa!
Người chết đâu có thể xoay mình? Người chết đâu có thể thở dài?
Bà ấy lại nói gì, lí nhí như nói trong miệng.
Người chết đâu có mộng, dù giấc ngủ dài vô tận?
Diệp Khai rụt tay về.
Trong ánh mắt của Tống Lão Bản, vẻ đắc ý biểu lộ.
Lão buông luôn:
- Công tử có muốn gọi thử bà ta để hỏi han chăng?
Diệp Khai điểm một nụ cười vô nghĩa:
- Không cần!
Tống Lão Bản ngồi lên cười, thốt:
- Mời công tử ra ngoài kia, uống chén trà!
Diệp Khai lắc đầu:
- Bất tất!
Mường tượng chàng không tiện lưu lại lâu hơn, nên chuẩn bị cáo từ.
Ngời đâu Tống Lão Bản chụp cổ tay nữ nhân, quăng luôn bà ta về phía

Diệp Khai.

Diệp Khai chưa kịp có phản ứng thích nghi, hoặc đưa tay tiếp đón, hay

lách mình né qua một bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.