BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 440

Nó là đứa con nhỏ của Mã Không Quần!
Diệp Khai hỏi gấp: - Sao ngươi còn ở đây?
Tiểu Hổ Tử nhẹ giọng đáp: - Tôi ở đây chờ ông!
Diệp Khai kinh ngạc: - Chờ ta? Tại sao ở đây chờ ta?
Tiểu Hổ Tử tiếp: - Gia gia tôi bảo tôi ở đây chờ. Lão nhân gia biết thế

nào ông cũng đến! Diệp Khai hỏi luôn:

- Còn gia gia ngươi?
Tiểu Hổ Tử đáp: - Đi rồi! ... Đi lâu rồi! ... Đến bây giờ, nó mới lộ vẻ bi

ai. Chừng như nó muốn khóc. Nhưng nó không khóc.

Diệp Khai nắm tay nó, hỏi: - Phụ thân ngươi đi một mình?
Nó lắc đầu!
Diệp Khai lại hỏi: - Có người đi theo gia gia ngươi?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Dì Ba!
Diệp Khai kêu lên thất thanh: - Trầm Tam Nương?
Tiểu Hổ Tử gật đầu. Chừng như nó hận. Nó tiếp: - Gia gia dẫn dì ba đi

theo, không cho tôi đi theo! Ông ấy... ông ấy... Nó khóc liền.

Tiếng khóc của nó ẩn chứa đủ bi thương, cay chua, phẫn nộ, kinh khiếp.
Dù sao, nó cũng là một đứa bé!
Diệp Khai ngậm ngùi, Đinh Vân Lâm rớm lệ.
Tiểu Hổ Tử đột nhiên nhảy vào lòng Diệp Khai, thốt qua nức nở:
- Gia gia tôi bảo tôi ở đây chờ ông, ông có đáp ứng với gia gia tôi, nhất

định là ông chiếu cố đến tôi. Ông còn chiếu cố luôn thơ thơ tôi nữa! Phải
không ông? Hở? Phải không ông?

Làm sao Diệp Khai đáp là không phải?
Đinh Vân Lâm kéo nó về nàng, dịu giọng thốt:
- Ta bảo chứng là y sẽ chiếu cố đến ngươi!
Tiểu Hổ Tử ngước mặt lên, hỏi tiếp:
- Còn thơ thơ tôi? Các vị cũng chiếu cố luôn chứ?
Đinh Vân Lâm không thể đáp câu đó, chỉ nhếch nụ cười khổ!
Nghe Tiểu Hổ Tử nhắc đi nhắc lại thơ thơ nó, Diệp Khai mới nhớ đến

Mã Phương Linh. Rồi chàng nhớ luôn đến Phó Hồng Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.