BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 449

- Đao pháp tuyệt vời còn con người... lão ấy...
Diệp Khai chận lại:
- Các hạ không có quyền phê phán bởi các hạ đang mang niềm cừu hận.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Các hạ lầm. Tại hạ không hận người. Tại hạ đâu biết người thì lý do gì

lại hận người?

Diệp Khai thốt:
- Nhưng các hạ muốn giết người.
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Phải. Tại hạ muốn giết người. Thậm chí không tiếc bất cứ một giá nào.

Các hạ có biết tại sao không?

Diệp Khai lắc đầu.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Cừu hận và yêu thương không đồng dạng. Muốn yêu thì phải cần thấy

mặt, phải cần biết người. Còn cừu hận thì chỉ bằng vào một lời ủy thác, trối
trăn là đủ. Phó Hồng Tuyết đâu có biết Mã Không Quần là ai.

Diệp Khai thở dài:
- Cho nên hôm đó tiên sinh có mặt tại Mai Hoa am và sau khi đi thì tiên

sinh bỏ lại đôi chân.

Tiêu Biệt Ly gật đầu:
- Cho đến nay, tại hạ vẫn chưa quên sự tình ngày đó. Tưởng chừng như

mới xảy ra ngày hôm qua.

Diệp Khai tiếp:
- Nhưng Bạch đại hiệp chừa lại mạng sống cho tiên sinh?
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Lão không có thì giờ thanh toán nốt. Thực ra, với thương thế đó, tại hạ

khó sống vì máu chảy quá nhiều. Chũng may là tuyết lạnh làm cho máu
ngưng đọng, nhờ vậy tại hạ mới còn sống cho đến nay.

Rồi lão tiếp:
- Thành thật mà nói thì đao pháp của họ Bạch tuyệt vời, phải trông thấy

tận mắt mới biết được đao pháp cao siêu ra sao. Đừng ai mong thoát chết
dưới ánh đao họ Bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.