BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 493

- Nhưng tôi không thể không tưởng đến!
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tưởng đến cái gì?
Thúy Bình tiếp:
- Hắn muốn chúng ta đến đó, chắc là không do hảo ý rồi. Cho nên tôi

không hiểu tại sao công tử lại cương quyết đến!

Phó Hồng Tuyết buông gọi:
- Về phần ngươi, không ai buộc ngươi đi!
Thúy Bình cúi đầu, cắn môi, không nói gì. Nàng không thể nói gì, cũng

không dám nói gì.

Bên ngoài trà đình, là quan lộ.
Trên đó, có mấy cỗ xe lớn, có mấy con ngựa kéo. Xe không có chủ nhân,

chỉ có bọn phu xe, chúng dừng xe vào trà đình, uống vài chén rượu, ăn qua
loa, kháo chuyện với nhau.

Chúng cho biết, có gặp một người khách rộng rãi, chi tiền rất đậm.

Người khách đó, là Lộ Tiểu Giai.

Phó Hồng Tuyết toan đứng lên, định đi, nghe đến tên Lộ Tiểu Giai, liền

đổi ý, ngồi nán lại.

Chúng phê bình Lộ Tiểu Giai, nào là một kẻ giết mướn, nào là kiếm pháp

tinh vi, nào là chi tiền rất rộng.

Sở dĩ chúng nhắc đến Lộ Tiểu Giai là vì trong các cỗ xe đến đây, có một

cỗ khi đến gặp lúc Lộ Tiểu Giai bỏ ngựa, thuê xe đi một quảng đường, về
trước Bạch Vân Trang. Đường không xa, nhưng y cho tên đánh xe hai mươi
lượng bạc. Tên đánh xe mời đồng nghiệp một chầu rượu.

Ai ai cũng cho là một mối bở, và đồng ước ao có cái may mắn đó.
Bỗng, một người thốt:
- Các ngươi mời ta đi! Mời ta uống với!
Người đó nằm dưới tàng cây, một chiếc nón cỏ che mặt.
Nón rách, y phục rách, xem ra y đúng là một kẻ nghèo xơ nghèo xác, đến

một cái chén rượu cũng không có tiền mua mà uống.

Một người cau mày hỏi:
- Mời ngươi? Tại sao phải mời ngươi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.