- Vì tại hạ chỉ biết có một người. Duy nhất một người. Ít nhất thì hiện tại
là vậy.
Tiết Đại Hán thở dài:
- Các hạ có cái số sướng hơn tại hạ nhiều.
Rồi y ca:
- Máu anh hùng chảy vô tận. Đầu kẻ thù rơi vô tận.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Thực sự thì các hạ có số sướng hơn tại hạ nhiều.
Tiết Đại Hán hỏi:
- Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Còn gì sướng hơn là có đầu thù mà chặt mãi, chặt vô cùng tận. Rất tiếc
cho tại
hạ...
Aùnh mắt trở nên buồn thảm, hắn tiếp: - Rất tiết cho tại hạ, một cừu nhân
mà cũng chẳng tìm ra. Tiết Đại Hán hỏi:
- Cừu nhân của các hạ là ai?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Các hạ bất tất phải biết điều đó.
Tiết Đại Hán chớp mét:
- Biết đâu tại hạ giúp được các hạ thì sao?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc:
- Lão ấy họ Mã.
Tiết Đại Hán hỏi:
- Mã cái gì?
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
- Mã Không Quần.
Tiết Đại Hán giật mình:
- Chủ nhân Vạn Mã Đường.
Phó Hồng Tuyết giật mình:
- Các hạ quen lão ấy?
Tiết Đại Hán lắc đầu, không đáp, chỉ lẩm nhẩm:
- Thảo nào... thảo nào...