BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 510

Gã đánh xe thấy y trừng mắt, bèn nín lặng, hết dám tán dương họ Viên

nữa.

Cổ xe tiến vào sơn đạo.
Hai bên, cây mọc rậm rạp, làm hẹp bớt con đường.
Không khách lữ hành, không gia cư.
Nói đến khách lữ hành, là nói về lúc bình thường, nói về lớp người sinh

hoạt thường xuyên.

Chứ hiện tại, khách lữ hành tấp nập. Và tất cả đều hướng về một địa

điểm duy nhất, Bạch Vân Trang!

Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ:
- Mã Không Quần có đến đây chăng?
Từ lúc xe vào sơn đạo, hắn nắm cứng chuôi đao, gân tay nổi vồng.
Nếu hắn không kềm vững, tay hắn phải rung mạnh.
Thúy Bình đặt tay lên tay hắn, dịu giọng thốt:
- Nếu lão có đến đây, thì lão chạy đi đâu cho thoát! Công tử nóng nảy

làm gì!

Phó Hồng Tuyết không nghe nàng nói gì. Hắn mở to mắt nhìn đăm đăm

thanh đao đen của hắn.

Tiết Đại Hán cũng nhìn thanh đao đó.
Y hỏi:
- Các hạ có thể cho xem chăng?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không thể!
Tiết Đại Hán cau mày:
- Tại sao?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Vì không ai được xem nó! Tất cả không chừa một người!
Tiết Đại Hán hỏi:
- Nếu tại hạ nhất định muốn xem?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Muốn như vậy là muốn chết. Các hạ không chết, thì tại hạ chết!
Tiết Đại Hán biến sắc mặt, rồi bật cười, thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.