- Tại sao lúc đó ngươi bỏ đi?
Thúy Bình đáp:
- Tại vì... tại vì lúc đó, ta nghĩ rằng hắn chán ghét ta, hắn khinh miệt ta,
ta cho là hắn không cần đến ta nữa.
Mắt long lanh lệ, nàng tiếp:
- Nhưng hiện tại, ta biết hắn thành thật yêu ta, sở dĩ trước kia hắn đối xử
với ta như vậy, là vì trời sanh hắn với tánh khí cổ quái đấy thôi! Chứ cái
tâm của hắn thì rất tốt...
Tiết Đại Hán cười lạnh!
Thúy Bình vừa khóc vừa tiếp:
- Bây giờ, ta đã hiểu rõ rồi, chỉ cần hắn thành thật yêu ta, thì ta dành tấm
chân thành đáp lại hắn. Ngoài ra, những gì khác đều không trọng yếu. Hà
huống, mấy hôm nay, hắn sống như thế nào, ta cũng biết rõ luôn...
Tiết Đại Hán lại cười lạnh:
- Chẳng lẽ thật sự ngươi muốn ta giết ngươi?
Thúy Bình bỉu môi:
- Tại sao không thật? Vì ta mà hắn chết, ta còn sống nữa mà làm gì? Ta
có thể sống được sao?
Tiết Đại Hán buông nhanh:
- Được! Ta sẽ thành toàn ý nguyện của ngươi.
Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất tiếng:
- Chờ một chút!
Tiết Đại Hán lạnh lùng:
- Ngươi giành chết trước phải không?
Phó Hồng Tuyết không đáp.
Thái độ của hắn rõ rệt lắm rồi, cần gì hắn phải đáp!
Những gì nơi hắn đã mất, một bóng hình làm cho sống lại.
Rượu dù có phá hoại thể xác, tâm hồn hắn, bóng hình đó mang lại một
nhiệm mầu, trả hắn về nguyên trạng.
Vì Thúy Bình, hắn biến đổi nguy hại.
Với Thúy Bình, hắn khôi phục nguyên trạng! Hắn vẫn là Phó Hồng
Tuyết của ngày nào.