BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 576

- Có những việc mà ngươi không tưởng là sẽ làm nhưng bắt buộc ngươi

phải làm. Không làm không được.

Và nàng đã thừa nhận.
Vô luận là ai, suốt đời cũng phải có làm ít nhất một vài việc nghịch với

lòng.

Bây giờ thì nàng biết ý tứ của Phó Hồng Tuyết qua câu nói đó.
- Ta không tưởng là phải đi. Song ta không thể không đi.
Gió quét vào phòng.
Gió lạnh quá.
Nhưng Thúy Bình không rơi lệ. Bởi toàn thân nàng như cô đọng thành

một vật thể, cứng, lạnh. Một cái lạnh không bao giờ rả tan dù phơi dưới ánh
thái dương.

Ngọn cỏ còn đọng sương đêm.
Trên con đường đất nhỏ xuyên qua đồng cỏ, Phó Hồng Tuyết đang đi,

với dáng bước như thường lệ.

Đao vẫn đen, mặt hắn vẫn trắng xanh.
Hắn không rơi lệ. Bất quá hắn nghe con tim xót xa phần nào.
Thực ra thì hắn cũng có đau khổ song không nặng nề như lúc trước.
Bởi trường hợp bất đồng.
Lần trước chính Thúy Bình bỏ rơi hắn. Còn bây giờ thì chính hắn bỏ rơi

nàng. Chính hắn là người chủ động.

Hắn có nhớ chăng là hắn đã nói với nàng rằng:
- Ta chỉ ly khai ngươi mười bốn hôm thôi. Từ nay sẽ không ly khai ngươi

một khắc.

Đối với câu nói đó, hắn có lỗi, bởi hắn hành động ngược lại. Lỗi không

phải đối với câu nói đó mà thực sự là đối với người nghe câu nói đó.

Mà cũng có lỗi đối với chính hắn, vì lúc nói ra như vậy thì hắn hết sức

thành thật, ngôn xuất tự chân tâm.

Lúc đó, hắn mềm lòng.
Lúc mềm lòng thì người ta có thể nói những câu mà họ tưởng là không

bao giờ nói dược.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.