BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 593

Bởi, Tiết Võ có thể có cơ hội bạt đao, tự sát, điều đó hắn không hề tưởng

đến, nên không cần ngăn chận lão, phá hỏng cơ hội tự sát của lão.

Diệp Khai tiếp:
- Điều đáng chú ý, là Tiết Võ khôgn thể có loại độc dược đó.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao?
Diệp Khai giải thích:
- Bình sanh, lão tự phụ mình là một hảo hán, đến cả ám khí, lão cũng

không dùng, cho nên lão rất đố kỵ hạng người dụng độc. Như vậy, làm gì
lão có tích trữ độc dược? Làm gì lão dùng đến độc dược để tự sát? Muốn tự
sát, người ta có biết bao nhiêu phương tiện, cần gì phải dùng đến phương
tiện mà lão đố kỵ?

Không để Phó Hồng Tuyết nói gì, chàng tiếp luôn:
- Hà huống, loại độc đó rất hiếm trên đời, nó không màu sắc, không mùi

vị, mọi phương pháp thí nghiệm đều vô hiệu đối với nó.

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi nhận được loại độc đó?
Diệp Khai mỉm cười:
- Phàm tất cả loại độc trên đời, hầu hết tại hạ đều nhận được!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Dùng cổ ngọc thí nghiệm, có thể phát giác chất độc chăng?
Thông thường, người ta thí nghiệm bằng một khí cụ bằng bạc.
Diệp Khai hỏi:
- Các hạ cũng biết phương pháp đó sao?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Tuy ta không biết nhiều về độc dược, song độc dược làm chết được ta,

chẳng có bao nhiêu.

Diệp Khai mỉm cười.
Chàng biết Phó Hồng Tuyết không khoác lác. Bạch Phụng công chúa đã

là con gái của giáo chủ Ma giáo, đương nhiên là bà ta phải sành món dụng
độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.