BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 646

- Nhất định là hắn trở lại tìm tại hạ. Bởi vì, hắn cho rằng tại hạ lừa hắn!
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Chẳng lẽ Phó Hồng Tuyết không nhận ra Dịch Đại Kinh là Triệu Đại

Phương?

Diệp Khai hỏi lại:
- Chẳng lẽ Dịch Đại Kinh không biết nói là có kẻ nào đó cố ý giả mạo y,

cốt hãm hại y?

Đinh Vân Lâm đuối lý.
Nghe Diệp Khai quyết ở lại, tên nhân công trong quán thở dài.
Như thế này, gã phải thức trắng đêm, hầu hạ khách.
Tiếng thở dài của gã dứt lời, tiếng cười ha hả vang lên.
Tiếng cười từ ngoài cửa vọng vào.
Rồi một người nào đó, cất tiếng:
- Không ngờ ở đây cũng có rượu! Quả thật ông trời cũng còn đãi ngộ ta!

Không cho ta chết khát mà!

Người đó bước vào, mang theo cái dáng say khướt. Say, nhưng còn bước

vững. Y vận áo mới, đội mão mới, mặt tròn, mũi mọng rượu đỏ ửng.

Đúng là một tửu quỷ.
Vào đến nơi, y quăng bạc lên bàn, kêu rổn rổn, đồng thời quát:
- Rượu ngon, thức ăn ngon, có bao nhiêu mang hết ra đây cho ta! Ta

không ăn quỵt, uống quỵt!

Ngồi vào bàn, uống vài chén, quay sang Diệp Khai, y vẫy tay.
Diệp Khai vẫy tay trả lại.
Người đó cười lớn, thốt:
- Tại hạ xem các hạ được lắm! Chắc là con người tốt! Tại hạ mời đấy, lại

đây làm vài chén đi!

Diệp Khai cười đáp:
- Hay ghê! Hay ghê! Cái gì, tại hạ cũng có, chỉ tiền là chẳng có!
Chàng sang qua bàn bên liền.
Con người đó thô nhưng chẳng có vẻ gì bạo, bất quá hành động hồ đồ

theo tánh thô vậy thôi!

Nhưng, y thừa tiền!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.