BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 647

Chính điều đó gợi tánh hiếu kỳ của Diệp Khai.
Đinh Vân Lâm thở dài, lẩm nhẩm:
- Trên đời không có việc gì dễ bằng tiểu quỷ và tửu quỷ kết giao bằng

hữu với nhau!

Ở bàn bên, người đó vỗ vai Diệp Khai bịch bịch, cao giọng thốt:
- Uống! Cứ uống cho khoái! Tại hạ có tiền! Dư tiền mua rượu!
Diệp Khai cố ý hạ thấp giọng:
- Xem ra lão ca vừa phát tài lớn! Chắc là trong vùng phụ cận, có nhiều

chỗ làm ăn được lắm. Lão ca có mối nào, nhường cho tiểu đệ đi, tiểu đệ
đang túng ngặt đây!

Người đó cười vang:
- Các hạ tưởng tại hạ là cường đạo, là trộm vặt quanh vùng?
Y lấy một đỉnh bạc, dằn lên mặt bàn cốp cốp, tiếp luôn:
- Cho các hạ biết, tiền này không dơ đâu! Hơn mười năm lao khổ mới có

đó!

Diệp Khai chớp mắt:
- Ạ!
Người đó tiếp:
- Tại hạ không phải là kẻ bại hoại! Tại hạ là một mã phu, chuyên tắm

ngựa!

Diệp Khai cười hì hì:
- Mã phu thì làm gì có lắm tiền thế? Nếu có chỗ tốt như vậy, thì tại hạ

cũng muốn làm mã phu cho sướng thân!

Người đó lắc đầu:
- Tại hạ có thể giới thiệu các hạ, song bây giờ thì muộn rồi.
Diệp Khai kinh dị:
- Tại sao?
Người đó đáp:
- Tại vì nơi ấy chẳng những không còn ngựa, mà người cũng không còn

nốt!

Diệp Khai hỏi:
- Địa phương nào thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.