BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 691

Liễu Nhân lắc đầu:
- Không có ai. Sau đêm hãi hùng đó, Mai Hoa Am đóng cửa suốt nửa

tháng dài.

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Rồi sao đó?
Liễu Nhân đáp:
- Trong mấy năm đầu, một số hào kiệt võ lâm đến đây, tế điện, dần dần

số người đó thưa đi, cuối cùng thì không còn ai đến nữa.

Bà thở dài, tiếp:
- Chùa, am, không thiện tín, thì trụ trì sống vào đâu! Cũng may, am có

mảnh đất nhỏ, ba thầy trò lão ni trồng trọt, cũng đắp nổi qua ngày!

Phó Hồng Tuyết thở dài, đặt chén trà xuống bàn, chuẩn bị đi ra.
Liễu Nhân hỏi:
- Thí chủ không uống?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Liễu Nhân hỏi:
- Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không bao giờ tại hạ uống trà của người lạ.
Liễn Nhân thốt:
- Nhưng bần ni là người xuất gia, chẳnglẽ thí chủ...
Phó Hồng Tuyết chận lời:
- Người xuất gia vẫn là người.
Liễn Nhân thở dài:
- Xem ra, thí chủ cẩn thận quá!
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Vì tại hạ chưa muốn chết!
Bỗng, Liễn Nhân lộ vẻ ảm đạm, điểm một nụ cười kỳ bí.
Nụ cười đó không thích hợp với sắc diện của bà, sắc diện một người xuất

gia, tuổi về chiều.

Bà lạnh lùng thốt:
- Rất tiếc, vô luận ngươi cẩn thận đến đâu, cũng có lúc phải chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.