BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 689

Có lẽ vì thế mà bà xuất gia?
Đời bỏ rơi bà, thì bà nương nhờ cửa Phật!
Mắt bà chợt sáng lên, như từ lâu lắm, bà hy vọng một vài thiện tín đến

dâng hương, và mãi đến nay, mới có một người.

Phó Hồng Tuyết bước tới.
Lão ni hỏi:
- Bần ni là Liễu Nhân, còn thí chủ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Họ Phó.
Hắn lấy một nắm hương, đốt lên, cắm vào chiếc lư đồng.
Nhìn phật đài hoang lạnh, Phó Hồng Tuyết thở dài.
Liễu Nhân lão ni hỏi:
- Thí chủ cần dùng bữa chay?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Bất tất.
Liễu Nhân lại hỏi:
- Một chén trà?
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Hắn cần hỏi lão ni mấy điều, uống chén trà để kéo dài thời gian, cũng

được chứ!

Phó Hồng Tuyết đặt một đỉnh bạc lên mâm trà, tay nâng chén lên.
Hắn đâu có bạc nhiều? Nhưng lão ni chừng như thỏa nguyện lắm rồi.
Bà tạ ơn hắn:
- Quý hóa quá! Nơi đây, từ lâu, không người đến!
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một chút, đoạn hỏi:
- Ni bà ở đây lâu rồi chứ?
Lão ni đáp:
- Bao nhiêu năm, bần ni không nhớ rõ, chỉ biết là lúc bần ni đến đây, thì

tượng phật mới bắt đầu được khai hoang điểm nhãn.

Phó Hồng Tuyết tặt lưỡi:
- Như vậy, ít nhất cũng được hơn hai mươi năm rồi!
Liễu Nhân lộ vẻ bi thương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.