BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 697

Diệp Khai khẽ thở dài.
Đinh Vân Lâm cau mày, thốt:
- Thật ta không hiểu nổi Phó Hồng Tuyết! Một lão ni cô đáng thương

như thế này, hắn cũng chẳng buông tha!

Diệp Khai hỏi:
- Cô nương cho rằng Phó Hồng Tuyết giết bà ta?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Ta chỉ biết, hiện tại bà ấy đã chết rồi!
Diệp Khai mỉm cười:
- Trên thế gian này, có ngày nào không có người chết!
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
- Nhưng bà ta chết sau khi Phó Hồng Tuyết đến đây! Ngươi không thấy

sự trùng hợp đó sao? Trùng hợp đến hay!

Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không thấy!
Đinh Vân Lâm cau mày:
- Sao ngươi hằn học? Ngươi giận gì?
Diệp Khai không đáp.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi giận ai?
Diệp Khai buông gọn:
- Tại hạ giận mình.
Đinh Vân Lâm kinh dị:
- Sao tự giận mình?
Diệp Khai hỏi lại:
- Tại hạ không giận mình được sao?
Đinh Vân Lâm gắt:
- Nhưng tại sao mới được chứ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Lâu lắm, chàng mới thở dài, thốt:
- Đáng lý tại hạ phải sớm nhận ra Liễu Nhân là ai!
Đinh Vân Lâm trố mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.