Diệp Khai khẽ thở dài.
Đinh Vân Lâm cau mày, thốt:
- Thật ta không hiểu nổi Phó Hồng Tuyết! Một lão ni cô đáng thương
như thế này, hắn cũng chẳng buông tha!
Diệp Khai hỏi:
- Cô nương cho rằng Phó Hồng Tuyết giết bà ta?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Ta chỉ biết, hiện tại bà ấy đã chết rồi!
Diệp Khai mỉm cười:
- Trên thế gian này, có ngày nào không có người chết!
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
- Nhưng bà ta chết sau khi Phó Hồng Tuyết đến đây! Ngươi không thấy
sự trùng hợp đó sao? Trùng hợp đến hay!
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không thấy!
Đinh Vân Lâm cau mày:
- Sao ngươi hằn học? Ngươi giận gì?
Diệp Khai không đáp.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi giận ai?
Diệp Khai buông gọn:
- Tại hạ giận mình.
Đinh Vân Lâm kinh dị:
- Sao tự giận mình?
Diệp Khai hỏi lại:
- Tại hạ không giận mình được sao?
Đinh Vân Lâm gắt:
- Nhưng tại sao mới được chứ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Lâu lắm, chàng mới thở dài, thốt:
- Đáng lý tại hạ phải sớm nhận ra Liễu Nhân là ai!
Đinh Vân Lâm trố mắt: