BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 704

Đinh Vân Lâm cau mày:
- Tại sao? Ngươi đã chẳng muốn tìm đầu của Bạch đại hiệp đó à?
Diệp Khai lộ vẻ buồn:
- Tìm đầu của người, bất quá chỉ để mai táng mà thôi!
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Thế nhưng...
Diệp Khai chận lời:
- Nếu chiếc đầu ở trong quan tài, thì sẽ có người mai táng quan tài, tại hạ

không để cho Mai Hoa Nương Tử chết không nhắm mắt.

Chàng thở ra, tiếp luôn:
- Vô luận trước kia bà làm gì, bà vẫn là người đáng thương. Tại hạ hà tất

phải tước đoạt niềm an ủi cuối cùng của bà!

Đinh Vân Lâm bỉu môi:
- Bây giờ ngươi cũng biết tưởng nghĩ đến bà ấy nữa à?
Diệp Khai đáp:
- Có một người từng nói với tại hạ, vô luận là việc gì, trước khi làm, đều

phải tưởng nghĩ đến đương nhân, xem đương nhân như chính mình.

Niềm tôn kính hiện lên ánh mắt, chàng tiếp:
- Cái câu đó, tại hạ ghi nhớ suốt đời.
Đinh Vân Lâm nhìn chàng, tặt lưỡi:
- Càng lúc, ta càng nhận thấy, ngươi kỳ quái hơn Phó Hồng Tuyết!
Diệp Khai ạ lên một tiếng:
- Thật vậy?
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Phó Hồng Tuyết làm một việc gì, là do hắn quyết tâm làm. Còn ngươi

làm việc gì, chính ngươi cũng không biết là có nên làm hay không!

Đêm dù dài, đêm cũng phải tàn.
Ngày bắt đầu lên.
Thị thành vừa thức dậy, Phó Hồng Tuyết cũng vừa vào thành.
Tuy ngày còn sớn, người qua lại trên đường cũng đã tấp nập rồi.
Đó là hạng người mà sanh kế bắt buộc phải thức sớm, như phu xe, phu

khuân vác chợ búa, hàng thịt, hàng cá, tôm, rau cải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.