BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 732

mà.
Phó Hồng Tuyết nín lặng.
Mụ gọi:
- Lên đây! Lên ngủ với ta, chúng ta tái diễn...
Mụ lôi hắn.
Phó Hồng Tuyết run người.
Bỗng, hắn vùng vẫy, thoát khỏi tay mụ, lùi về góc tường, tay nắm chặt

chuôi đao, rung rung giọng:

- Ta muốn giết ngươi đó! Nếu ngươi còn lèo nhèo, ta giết liền.
Mụ kinh hãi, nhìn hắn. Rồi mụ bật khóc, vừa khóc vừa gào:
- Được! Cứ giết! Ngươi giết ta đi! Ngươi đã nói là không đi, bây giờ

ngươi muốn đi! Ngươi giết ta, ta còn dễ chịu hơn!

Mụ cũng sợ tịch mịch, mụ chìm trong tịch mịch, vớ được khi nào chịu

buông tha.

Bây giờ, Phó Hồng Tuyết đòi đi, mụ trở về với thất vọng.
Phó Hồng Tuyết không nỡ nhìn mụ.
Hắn dụng lực tung cánh cửa, vọt nhanh ra ngoài.
Bên ngoài là đường đi, trên đường có người đi, ai ai cũng kinh hãi nhìn

hắn, nhưng hắn không thấy ai cả, hắn chạy cuồng, hết đoạn đường, ra luôn
khỏi thịt trấn.

Lúc dừng chân lại, hắn bắt đầu mửa, mửa mãi chừng như phải mửa cả

ruột gan, mửa đến trống lòng.

Rồi hắn ngã xuống, như chiếc lá thu rơi.
Một vài chiếc lá rơi đáp trên mình hắn. Hắn chẳng có cảm giác gì, hắn

mất hết tri giác rồi. Toàn thân hắn là khúc gỗ.

Nơi đó là địa phương nào? Vào thời gian nào, hắn không biết gì hết.
Khi tỉnh lại, hắn cảm thấy cỏi lòng trống trải quá, chẳng có gì còn lại với

hắn, ngoài cừu hận. Hắn hận Mã Không Quần, hắn hận luôn Diệp Khai.

Hắn hận Mã Không Quần vì thù nhà.
Hắn hận Diệp Khai vì bị lừa gạt, bị vũ nhục. Hắn tưởng mình bị lừa gạt,

bị vũ nhục với bằng chứng đó.

Bằng chứng là thanh đoản đao, nó tố cáo tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.