BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 731

Hắn chạy đi, chạy cuồng loạn, tránh cái tịch mịch được phút giây nào,

hay phút giây đó.

Nơi chân núi, có một tiểu trấn, có thị trấn tất có rượu.
Hắn muốn say.
Nhưng khi sau thì quên, hết say rồi, lại càng nhớ. Nhớ niềm thống khổ!
Như vậy, say cũng không giải quyết được việc gì. Mượn say để tạm

quên, càng bị người đời chê là ngu xuẩn.

Hắn vào quán rượu tay vẫn nắm chặt chuôi đao. Cuối cùng hắn cũng say.
Hắn say mau quá!
Trước khi say, một mụ trong quán có kính hắn một chén rượu lớn.
Hắn nhớ rõ ràng việc đó.
Mụ ấy, tuổi độ bốn mươi, mập mạp, mặt bự phấn, khi cười phấn trát mặt

nứt rạn, rớt xuống từng mảnh, từng mảnh như vôi tường vỡ.

Hắn cũng nhớ có kính lại mụ một chén lớn.
Sau đó, hắn không còn biết gì nữa.
Vô luận cơn say nào, nặng đến đâu rồi cũng hết.
Khi tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết thấy mình ở trong một ngôi nhà thô lậu,

nằm trên chiếc giường thô lậu.

Không gian trong nhà nặng mùi rượu lẫn phấn son, thứ phấn son rẻ tiền.
Và mụ mập nằm ngũ bên cạnh hắn. Một cánh tay trĩu thịt đè trên mình

hắn.

Mụ trần truồng, hắn cũng trần truồng.
Phó Hồng Tuyết buồn nôn. Hắn không dám hồi ức lại việc đã làm trong

đêm vừa qua! Hắn nào biết đã làm gì, hắn chỉ tưởng tượng thôi, nhưng
không có can đảm đứng lâu ở đó tưởng tượng.

Hắn nhảy xuống giường mặc nhanh y phục.
Một bàn tay thịt vươn ra, chụp hắn, một giọng sệt vang lên:
- Cái gì thế! Muốn đi phải không?
Phó Hồng Tuyết cắn răng, gật đầu.
Niềm thất vọng hiện lên gương mặt loang lổ phấn, mụ hỏi:
- Làm sao đi được! Đêm qua ngươi có hứa với ta là ở lại đây mà, bầu bạn

với ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.