BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 774

Già rồi, lão không thể làm như thanh thiếu niên, nhào tới, túm lấy tóc bà,

mà đấm mà đá!

Lão chỉ cười, nhắm mắt lại dưỡng thần!
Trầm Tam Nương bỗng thốt:
- Ông vừa hỏi tôi tưởng gì. Tôi vẫn không muốn nói, nhưng bây giờ tôi

lại thấy cần nói, đã đến lúc tôi phải nói.

Mã Không Quần gật đầu:
- Ngươi cứ nói.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Đáng lẽ, ông không nên giết họ.
Mã Không Quần hỏi:
- Không nên?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không nên!
Mã Không Quần không mở mắt, một lúc lâu, lão thốt:
- Ta giết họ, vì họ bán rẻ ta. Vô luận là ai bán rẻ ta cũng phải chết.
Trầm Tam Nương cắn môi.
Mường tượng bà cố ngăn chặn ngọn sóng trong lòng, song bà không

ngăn được, phải cất tiếng:

- Chẳng lẽ tất cả những người đó đều bán rẻ ông? Chẳng lẽ nữ nhân và

trẻ nít cũng bán rẻ ông? Tại sao ông giết tất cả, không chừa một mạng?

Mã Không Quần lạnh lùng:
- Tại vì ta còn muốn sống!
Trầm Tam Nương cười lạnh:
- Ông muốn sống, người khác dễ thường không muốn sống sao? Nếu

chúng ta muốn đi, bọn đó tuyệt nhiên không làm sao ngăn trở nỗi. Tại sao
ông hạ độc thủ?

Mã Không Quần nắm chặt đôi tay, gân xanh nổi vồng.
Lâu lắm lão mới buông lơi nắm tay, rồi từ từ đứng lên, đi ra khỏi khu

rừng, đến một ngọn suối vốc nước rửa mặt.

Nước mát mang lại sự bình tĩnh nơi tâm hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.